Bàn tay cầm điện thoại của Châu Toàn nổi đầy gân xanh, một tay còn lại đè lên mặt bàn, bất động.
Ánh nắng từ cửa sổ kính lớn trong văn phòng chiếu nghiêng vào phòng, trợ lý đứng đối diện đẩy gọng kính lên, thoáng có chút muốn rút lui.
“Châu tổng…”
“Nói đi.” Giọng Châu Toàn vẫn bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Trợ lý nhỏ giọng: “Bữa trưa hẹn gặp Vu tổng ở khách sạn Wells ạ?”
Châu Toàn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Khách sạn?”
“Vâng ạ.”
“Cứ sắp xếp đi.”
“Vâng.”
*
Chẳng thấy nhà hàng hay bò bít tết đâu cả, chỉ thấy sức lực tiêu tán gần hết, Châu Mạt nằm úp sấp trên giường, lười biếng đến mức chẳng muốn nhúc nhích.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước mờ ảo theo đó tràn ra khắp phòng, Tạ Xiễn vừa lau tóc, áo choàng buông lơi, đi đến ngồi xuống mép giường, ngón tay lần xuống vai cô, rồi cúi thấp người, ghé sát tai: “Tắm không?”
Châu Mạt lắc đầu: “Để em nằm thêm lát nữa.”
Tạ Xiễn bật cười khẽ, ánh mắt rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô, sau đó vùi đầu vào hôn khẽ lên đó. Cổ bị kí.ch thích khiến cô ngứa ngáy, Châu Mạt khẽ nhún vai, nhưng eo đã bị anh giữ chặt. Tấm ga giường màu xám phủ lên lưng cô, càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Tạ Xiễn si mê không rời mắt.
Châu Mạt bị anh hôn đến mơ màng muốn ngủ tiếp.
Tạ Xiễn ngồi dậy, một tay nhẹ vuốt từ vai đến cổ cô, tay kia nhấc điện thoại bàn cạnh giường. Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nữ lễ tân ngọt ngào vang lên: “Xin chào, lễ tân khách sạn Wells xin nghe, tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
Tạ Xiễn cất giọng trầm khàn: “Giúp tôi mang hai phần bò bít tết lên phòng 802.”
Giọng nam trầm ấm mà vẫn toát ra uy nghi, khiến lễ tân bên kia tai đỏ bừng, “Vâng ạ, thưa anh Tạ.”
Đúng lúc đó, sảnh chính có một nhóm người bước vào, ai nấy chỉnh tề trong bộ vest. Người đàn ông dẫn đầu khẽ gạt điếu xì gà người khác đưa, vừa nghe đến ba chữ “anh Tạ” liền khựng lại, ông quay đầu nhìn về phía quầy lễ tân. Cô lễ tân vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt người đàn ông tuấn tú đang nhìn mình.
Cô khựng lại, hơi khom người chào.
Người đàn ông tiến lại, chỉ vào mặt bàn hỏi: “Anh Tạ đang ở khách sạn này à?”
“Dạ, đúng vậy ạ.” Khí thế của người đàn ông quá mạnh, cô lễ tân phản xạ gật đầu ngay, vừa nãy còn đang ghi chú vào sổ tay.
Người đàn ông liếc nhẹ qua cuốn sổ ghi chép, “Tốt.”
Cô lễ tân ngẩn ra: “Xin hỏi ngài cần gì thêm không ạ…?”
“Không cần.” Ông đáp xong liền quay người trở lại, cùng nhóm người kia đi lên tầng sáu, vào nhà hàng Trung Hoa.
*
Sau khi cúp máy, Tạ Xiễn điều chỉnh ánh sáng đèn đầu giường, hạ xuống mức mờ hơn, thích hợp để ngủ. Sau đó anh tựa lưng vào đầu giường, một tay cầm điện thoại, tay kia lại nghịch ngợm sau lưng Châu Mạt.
Châu Mạt đang ngủ thì bị động tác của anh làm tỉnh, cằm tì lên gối, mắt chớp chớp.
Cô với tay tìm điện thoại, Tạ Xiễn thì buông điện thoại, trườn vào trong chăn, ôm lấy cô. Châu Mạt không quay đầu lại, cũng chẳng để ý tới anh, trượt mở màn hình.
Nhóm chat của tổ chương trình đã có hơn 999+ tin nhắn.
Nhóm sáu người thân thiết có một tin nhắn.
Cô nhấn vào, thấy Châu Toàn gửi sáu dấu chấm, trước đó còn có một tin nhắn do cô gửi. Vì đang ngủ mê man nên nhất thời chưa hiểu tình hình, đến khi bấm vào, giọng nói trầm khàn của Tạ Xiễn đột nhiên vang lên.
Châu Mạt như bừng tỉnh, lập tức quay đầu lại.
Người đàn ông đang chống trán, áo để hở lộ xương quai xanh, nhướng mày nhìn cô. Câu nói định thốt ra của Châu Mạt nghẹn lại nơi cổ họng: “Anh…”
Anh nói thế, chẳng phải bố cô sẽ biết hết mọi chuyện sao?
Chưa kịp nói tiếp, Tạ Xiễn đã ghé sát, chặn môi cô lại.
Trên người anh phảng phất mùi hương dịu nhẹ sau khi tắm, Châu Mạt ngẩn người, ngay sau đó vai bị xoay lại, cả người bị đè lên gối.
Dưới tấm chăn mỏng, thân thể chỉ phủ hờ một lớp ga nhẹ.
Chỉ một cái kéo nhẹ…
Đã trống trơn.
Bên ngoài, chuông cửa vang lên.
Một lần, hai lần.
Châu Mạt giơ tay đấm lên vai Tạ Xiễn, giọng đứt quãng: “Anh… gọi đồ ăn rồi à?”
“Ừ.” Mồ hôi từ yết hầu anh chảy xuống.
Anh vừa trả lời xong, Châu Mạt cũng không nói thêm được câu nào.
Điện thoại bàn trên tủ đầu giường vang lên liên tục.
Gần nửa tiếng sau, Châu Mạt đưa tay ra, Tạ Xiễn cúi người bế cô vào phòng tắm. Lúc quay ra, cô đã mặc áo choàng tắm, dựa vào ghế sofa, tay cầm điện thoại xem tin của tổ chương trình.
Tạ Xiễn lại gọi món thêm một lần nữa.
Cửa mở ra, nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy Tạ Xiễn thì mặt đỏ ửng: “Món ăn khi nãy bị nguội, đây là phần thay thế mới.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông chẳng buồn nhìn cô, nhận lấy xe đẩy thức ăn rồi đóng cửa lại. Anh đẩy xe về phía Châu Mạt, cô đang ngồi vắt chéo chân dài trên bàn trà.
Tạ Xiễn đứng dậy cắt bò bít tết, rồi cầm lấy đĩa nhỏ và nĩa, ngồi xuống cạnh cô, gắp một miếng đưa đến bên môi Châu Mạt.
Cô ngước mắt liếc nhìn anh.
Tạ Xiễn một tay gác lên tay ghế, nhướng mày: “A nào.”
Miếng bò bít tết đưa đến bên môi, Châu Mạt nhai từng miếng.
“Anh cũng ăn đi.” Châu Mạt nói.
“Đội ơn công công ban thưởng.” Tạ Xiễn bật cười, đáp lại.
Châu Mạt giơ chân đá mạnh vào đầu gối anh, người đàn ông chống một tay lên thành ghế, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ đùa cợt.
Hai người ăn xong bữa trưa muộn, thu dọn rồi rời khỏi phòng, lúc ấy đã hơn ba giờ. Tạ Xiễn khoác tay ôm eo Châu Mạt, cùng nhau xuống bãi đỗ xe tầng hầm. Chiếc Cadillac màu đen đỗ ngay sát cửa, phát ra một tiếng “tít”, đèn nháy lên.
Hai người mỗi người đứng một bên chuẩn bị mở cửa xe, thì một chiếc Mercedes đen lăn bánh tới đầu xe, kính xe hạ xuống, Châu Mạt ngoảnh đầu nhìn.
Châu Toàn ngồi yên trong xe, giữa các ngón tay là một điếu xì gà đang cháy dở.
Khói thuốc lượn lờ lan tỏa.
Ngón tay Châu Mạt khẽ run lên, “Bố…”
Châu Toàn “ừ” một tiếng: “Lên xe, cùng về nhà.”
Châu Mạt sững lại, theo phản xạ nhìn về phía Tạ Xiễn. Tạ Xiễn chống khuỷu tay lên cửa xe, lười biếng tựa vào, ánh mắt dài hẹp như nói: Em dám đi thử xem, anh giết em đấy…
Châu Toàn lại nhắc: “Lên xe.”
Châu Mạt chần chừ một chút, rồi bước lên hai bước, kéo cửa chiếc Mercedes màu đen, cúi người ngồi vào.
Tạ Xiễn như không tin nổi: “Cái gì?”
Cửa kính phía sau hạ xuống, Châu Mạt vẫy tay: “Tạm biệt.”
Tạ Xiễn nghiến răng: “Tạm biệt???”
Cửa xe Mercedes kéo kính lên hoàn toàn, rồi từ từ lăn bánh, chạy xa dần.
Tạ Xiễn: “……”
Giết bố vợ có bị phạt tù không?
*
Vừa ngồi vào xe, Châu Mạt đã thấy hơi hối hận. Cô sợ Châu Toàn trách mắng, dù gì cũng là người trưởng thành rồi, nhưng trong [Đặc sắc] cô vẫn từng bị ông mắng, theo bản năng, cô vẫn sẽ nghe lời bố.
Châu Toàn hít một hơi xì gà, xe từ từ rời khỏi bãi đỗ, rồi nói: “Con đừng nói với mẹ là bố hút thứ này nhé…”
Châu Mạt đang chuẩn bị tinh thần, lời của Châu Toàn làm cô sững lại, ngẩn người nhìn điếu xì gà trên tay ông, rồi phản ứng: “Chắc mẹ cũng không quản chuyện này đâu ạ…”
Trong [Đặc sắc], Trần Hải Đường sẽ quản, lại còn quản rất nghiêm. Nhưng Trần Tố Duyên thì không, vì bà ấy vốn không có đủ khí thế để quản.
Châu Toàn nhướng mày: “Thế à? Bà ấy có quản đấy, thỉnh thoảng nhíu mày, tỏ ra khó chịu, đấy là đang quản rồi đấy…”
“Ờ? Vâng…” Châu Mạt lục lọi trong đầu những biểu cảm của Trần Tố Duyên, đúng là có mấy lần như vậy thật. Không hổ là bố, hiểu Trần Tố Duyên thật rõ.
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh.
Điện thoại Châu Mạt đột ngột vang lên, bầu không khí trong xe đang yên ả bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Châu Toàn dập tắt điếu xì gà.
“Là cậu ta gọi à?”
Châu Mạt nhìn màn hình điện thoại, “Vâng.”
“Không được nghe. Con phải cho cậu ta biết, con không dễ bị kiểm soát như thế.”
Châu Mạt: “……”
Châu Toàn tiếp lời: “Phải để cậu ta hiểu rằng, Châu Mạt nhà chúng ta sẵn sàng ly hôn bất cứ lúc nào, nhà họ Châu ta chẳng ngán gì nhà họ Tạ.”
Châu Mạt: “Vâng, được rồi ạ.”
Cô buông lỏng tay cầm điện thoại.
Không ngờ, trên màn hình điện thoại vẫn đang trong trạng thái cuộc gọi.
Tạ Xiễn nghe rõ từng lời Châu Toàn nói, mặt sầm lại, giận đến mức cúp máy ngay lập tức.
*
Chiếc Mercedes đen chạy thẳng về biệt thự. Ông nội Tạ đang đứng cạnh bàn ăn, nhìn Trần Tố Duyên và dì A Mạn đang gói sủi cảo. Châu Mạt vừa bước vào đã gọi to: “Ông ơi, mẹ, dì Mạn.”
Ông nội Tạ quay lại: “Ừ, về rồi à.”
“Thế Tạ Xiễn đâu?” Ông nhìn quanh tìm, Châu Mạt hơi ngập ngừng: “Anh ấy có việc bận…”
Ông nội Tạ tỏ vẻ nghi ngờ, quay sang nhìn Châu Toàn: “Cậu đi đón Châu Mạt à?”
Châu Toàn ngồi xuống sofa, gật đầu: “Vâng.”
Đôi mắt ông nội Tạ lập tức nheo lại.
Ông cầm điện thoại, nhắn WeChat cho Tạ Xiễn.
Ông nội Tạ: “Cháu lại thua rồi?”
Tạ Xiễn không trả lời.
Ông nội Tạ: “Vô dụng.”
Tạ Xiễn vẫn im lặng.
Khoảng mười phút sau, chiếc Cadillac màu đen lăn bánh vào gara biệt thự. Tạ Xiễn bước vào trong nhà, gió lạnh bên ngoài vẫn còn vương trên người anh, trong nhà đã bắt đầu nấu sủi cảo.
Châu Mạt xắn tay áo len, đứng bên bàn ăn, vẫn đang giúp gói. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Xiễn: “Lại đây giúp em.”
Tạ Xiễn treo áo khoác lên, xắn tay áo, bước tới phía sau Châu Mạt, đưa tay ôm eo cô, cúi đầu thân mật nhìn.
Tay Châu Mạt dính đầy bột mì, “Anh nhìn em gói xem thế nào?”
Tạ Xiễn nhướng mày, giữa chân mày phảng phất một chút hờn dỗi: “Bình thường thôi.”
Châu Mạt nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt dài của người đàn ông dường như lại dài thêm chút nữa.
Anh ngẩng mắt nhìn cô.
Hai người đối mắt vài giây, Châu Mạt nheo mắt, rồi thu lại ánh nhìn.
Họ làm rất nhiều sủi cảo, buổi tối năm người cùng ăn. Châu Toàn thần sắc bình thản, Tạ Xiễn ngoài một chút uất khí trong mắt thì chẳng biểu lộ gì.
Cả nhà vừa ăn xong, đúng lúc chương trình [Diễn viên tu luyện] của Châu Mạt được phát vào khoảng tám giờ tối.
Dưới lời mời của ông nội Tạ, cả nhà ngồi trên sofa, cùng nhau xem tivi, đợi chương trình bắt đầu.
Nhưng nói là đợi cũng không hẳn, Tạ Xiễn đang cầm iPad đọc tài liệu, còn Châu Toàn thì thỉnh thoảng lại đứng lên ra ngoài nghe điện thoại. Sau một cuộc gọi, ông quay trở lại ngồi xuống sofa, ông nội Tạ hỏi: “Công việc bận rộn lắm à?”
Đối với ông nội Tạ, Châu Toàn xưa nay luôn kính trọng, hiểu rõ ông rất yêu thương Châu Mạt, cho dù lúc nào cũng vậy, ông vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng.
Châu Toàn gật đầu: “Sắp Tết rồi, cháu phải xử lý một vài việc.”
Ông nội Tạ cũng gật đầu: “Trước đây bố mẹ của Tạ Xiễn đến Tết còn chẳng về nổi, bận ở nước ngoài mãi đến mồng Ba mới quay lại.”
“Vâng, đúng vậy.” Châu Toàn đặt điện thoại xuống, phụ họa lời ông.
Ông nội Tạ cười nói: “Tạ Xiễn thừa hưởng được năng lực từ bố, giờ thì công việc ở Cao Thịnh hình như cũng rất ổn rồi nhỉ?”
Châu Toàn hơi ngập ngừng, liếc nhìn Tạ Xiễn đang đứng ngoài cửa nói chuyện điện thoại, miễn cưỡng đáp: “Vâng, cũng ổn.”
Trong giới chẳng ai dám đụng tới Tạ Xiễn, người con rể này đúng là ra tay tàn nhẫn…
Rất nhiều người sợ anh.
Ông nội Tạ tỏ ra rất đắc ý: “Đúng thế, Tạ Xiễn nhà chúng ta luôn tài giỏi. Hồi đó khi cậu tìm lại được Tố Duyên, Tạ Xiễn còn nói thấy mừng thay Tố Duyên và Châu Mạt, nói cậu là người tốt…”
Châu Toàn: “……”
Ông nội, ông chắc chứ?
“Haiz, Tạ Xiễn nhà chúng tôi thật sự có đức tính giúp người thành đôi. Từ xưa đến nay vẫn luôn khuyên hòa không khuyên ly.”