Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 80



Bí mật về cặp vợ chồng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” lại “lén lút vụng trộm cùng nhau” cuối cùng cũng được vén màn.

“Đám trẻ bây giờ thật là…” Ông cụ nhà họ Vân vừa cầm lấy điện thoại chỉ dám liếc qua hai cái rồi vội vàng đưa lại cho Châu Toàn.

Châu Toàn nhận lấy, ngón tay ấn mạnh lên màn hình, không thèm nhìn Tạ Xiễn lấy một cái, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm đám người nhà họ Tần và họ Đỗ, giọng lạnh lẽo: “Nhà họ Tần các người dạy con như vậy sao? Chưa có chứng cứ mà đã vội buộc tội người khác?”

Ý tứ là, nhà họ Tần rất có giáo dưỡng nhỉ?

Sắc mặt bố Tần trở nên khó coi, con trai ông bị người ta hạ thuốc, chuyện này ông nhất định phải làm cho ra lẽ, nhất định phải tìm ra người ra tay. Tần Hồi là con gái, đương nhiên sẽ đứng về phía anh trai. Vậy nên, những gì con bé thấy chắc là thật…

Nhưng, ai mà biết được.

Lục Chi đang xoa cái u trên trán con gái, ngẩng đầu nói: “Tần Hồi chỉ kể lại những gì con bé nhìn thấy, có ai nói chắc chắn người đó là Châu Mạt đâu. Hơn nữa, Châu Mạt và Tạ Xiễn cùng nhau lên tầng như vậy… ai mà biết được. Giờ thì có bằng chứng rồi, nếu không phải Châu Mạt thì là không phải, vậy thôi.”

Nghe kìa, cứ như chuyện vu oan người khác là chuyện nhỏ, còn nói cứ như mình đúng lắm vậy.

“Nhưng ban nãy mọi người đâu có nói thế. Lúc chúng tôi đến, thái độ của các người là khẳng định luôn người đó là Châu Mạt. Ông Vân, ông nói xem có phải không?” Châu Toàn nghiêng đầu nhìn sang ông cụ nhà họ Vân, gạt đi vẻ điềm đạm thường ngày, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Ông cụ nhà họ Vân chưa từng thấy Châu Toàn như vậy, bỗng chốc sững người.

Nhà họ Châu từng suy tàn, cũng đã trải qua không ít sóng gió. Nhưng hiện tại, Châu Toàn làm chủ thị trường vốn, sau lưng Châu Lệnh còn có cả một đội quân hậu thuẫn, nhà họ Châu giờ đâu còn là nhà họ Châu năm xưa.

Nhìn sang nhà họ Tạ, danh giá y như họ, riêng binh lực của ông nội Tạ và hai người em trai của ông cũng đủ khiến người khác phải e dè. Nhà họ Tạ dám tự xưng là sói, kẻ khác còn chẳng dám ví mình là hổ.

Ông cụ Vân lên tiếng: “Bác Vũ à, con bé nhà cậu lúc nãy đúng là nói khá chắc chắn đấy.”

“Không phải…” Lục Chi lập tức phản xạ, định phản bác.

Tần Bác Vũ mặt đen lại, quay đầu trừng mắt với Lục Chi một cái, Lục Chi vội vàng câm nín. Tần Bác Vũ nhìn sang Châu Mạt, Châu Toàn, và cả Tạ Xiễn đang dựa vào ghế. Ông đẩy Tần Hồi lên trước, nói: “Mau xin lỗi Châu Mạt đi…”

Tần Hồi cắn chặt môi dưới, trong đầu vẫn còn văng vẳng đoạn video vừa rồi. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Xiễn chưa từng nhìn cô ta lấy một cái tử tế.

Cô ta vẫn luôn đứng phía sau nhìn anh, nhìn bóng lưng anh, nhìn dáng vẻ anh khó chịu…

Cô ta chưa từng biết, phía sau, khi đối mặt với Châu Mạt, anh lại là như vậy…

Một sự buông thả đầy quyến rũ, bất cần và cuốn hút.

“Xin lỗi đi.” Sắc mặt Tần Bác Vũ ngày càng u ám, lại giục một lần nữa. Tần Hồi sống chết không chịu, lúc trước cô ta đã phải quỳ xuống, đã là quá nhục nhã, giờ mà còn phải xin lỗi Châu Mạt nữa? Châu Mạt có gì đáng để cô ta hạ mình như vậy…

Cô ta  vốn đã trắng trẻo, đoan trang, tóc dài buông xõa, cúi đầu trông càng mong manh đáng thương.

Cứ như một đóa hoa nhỏ vô hại, rất dễ khiến người khác sinh lòng thương cảm.

Nhưng lúc này, dù có người thương cảm…

Cũng chẳng ai dám lên tiếng, trong lòng lại mong Châu Mạt, Châu Toàn hay Tạ Xiễn mở lời tha cho cô ta một lần.

Nhưng…

Ba người đó tuyệt nhiên không ai lên tiếng.

Lục Chi nhìn con gái như vậy, tim đau như thắt.

“Bác Vũ!”

Bà gọi, Tần Bác Vũ không đáp.

Không khí căng như dây đàn.

“Tôi… tôi giúp…”

Đột nhiên Châu Mạt lên tiếng, cắt ngang lời Lục Chi: “Nếu không muốn xin lỗi thì thôi vậy, chỉ cần cô nói cô xấu hơn tôi là được, tôi sẽ không cần lời xin lỗi nữa.”

Mọi người ở đó đều sững sờ.

Chỉ thế thôi?

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng sao lại thấy nhục hơn là xin lỗi vậy…

Lục Chi là mẹ, cũng là một người phụ nữ, bao năm lăn lộn trong cái giới hào môn này, có lúc nào không muốn trở thành tâm điểm của mọi bữa tiệc? Ngoại hình, khí chất, làn da, vóc dáng, những thứ đó là tiêu chuẩn cơ bản để khoe khoang. Thế nên mới có bao người vì dáng người mà ép cân, ăn kiêng, tập luyện, ăn thực dưỡng, hay thậm chí là tiểu phẫu, đại phẫu đủ kiểu.

Phải thừa nhận mình xấu hơn người khác.

Thật sự là điều khó như lên trời.

Huống hồ, Tần Hồi cả đời này đều cho rằng mình hơn hẳn Châu Mạt.

Sắc mặt Lục Chi tối sầm lại: “Châu Mạt, cô đừng có được đà lấn tới. Mặc cái áo long bào vào thì tưởng mình là… thái…”

Chữ “tử” còn chưa kịp nói ra, Tạ Xiễn đã đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt anh u ám, bước đến trước mặt Lục Chi. Chiều cao một mét tám bảy của anh như đè ép lấy bà, Lục Chi cứng lưỡi, Tạ Xiễn ngẩng cằm: “Nói nốt đi, tưởng mình là gì? Tôi thấy đoạn sau mới là tinh túy đấy, tôi muốn nghe hết…”

Khoảnh khắc này.

Không còn sự tôn trọng của bậc trưởng bối. Lục Chi yếu ớt như một con chó cái, đầu lưỡi run lên. Tần Bác Vũ thấy rõ Tạ Xiễn nổi giận, vội nói: “Tạ Xiễn, chúng tôi…”

“Đừng nói gì, tôi muốn nghe chính miệng phu nhân nhà họ Tần nói ra.” Tạ Xiễn chẳng buồn ngẩng đầu.

“Xin lỗi!!” Tần Hồi thấy mẹ mình tái mét, cả người bị chiều cao của Tạ Xiễn ép cho không thở nổi. Người mẹ vốn luôn cao quý, luôn sống kiêu hãnh của cô giờ lại chật vật đối mặt với ánh mắt chất vấn của một người hậu bối. Sự tủi hổ như cơn sóng nhấn chìm Lục Chi khiến bà suýt nữa ngã quỵ.

Tần Hồi cắn răng, cuối cùng cũng bước lên, lớn tiếng xin lỗi, giọng run rẩy nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.

Sau khi nói xong, cô ta đứng yên, chờ Châu Mạt nói một câu “Không sao đâu”.

Nhưng Châu Mạt chỉ cúi đầu nhìn cô ta, im lặng trong chốc lát, rồi khẽ cười: “Không, cô xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả. Ít nhất cũng phải nói vài lần, lần nào khiến tôi thấy hài lòng thì chuyện này tôi mới cho qua.”

Lúc nãy xin lỗi đàng hoàng thì không làm, giờ làm ầm lên thế này, trách được ai?

Sắc mặt Tần Hồi trắng bệch, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm Châu Mạt.

Một bên.

Tạ Xiễn lại nói: “Không, xin lỗi không thôi thì chưa đủ. Còn phải thừa nhận cô xấu hơn vợ tôi. Nói nhiều lần vào, đến khi tôi nghe thấy hài lòng mới thôi.”

Cả căn phòng.

Ai nấy đều kinh hãi nhìn cặp vợ chồng này…

Chết thật.

Về sau ai còn dám đắc tội với hai người này nữa? Ra tay tàn độc quá rồi.

Thế là trong căn phòng đó, chỉ còn vang vọng tiếng Tần Hồi xin lỗi, và tiếng cô ta nghẹn ngào thốt lên “tôi xấu hơn cô” lặp đi lặp lại.

Ai nghe cũng cảm thấy như đang bị tra tấn tinh thần vậy.

Đến nỗi môi miệng Tần Hồi cũng bắt đầu rộp lên vì nói quá nhiều.

Hai vợ chồng Tần Bác Vũ đứng bên sốt ruột không chịu nổi, đây chắc chắn là lần mất mặt nhất của nhà họ Tần. Ở thị trấn Hạnh Lâm, chuyện gì xảy ra chỉ cần đóng cửa lại thì nhà họ Tần vẫn là nhà họ Tần. Nhưng lần này thì sao, mất mặt ngay tại Hải Thị, chuyện mà truyền ra ngoài…

Thể diện của nhà họ Tần còn biết giấu vào đâu?

*

Tần Hồi xin lỗi xong, lập tức ngã vào lòng Tần Bác Vũ. Ông cụ Vân vội vã đứng ra hòa giải: “Đã giải quyết xong chuyện này rồi, Châu Toàn, cậu đưa bọn trẻ về đi, nhìn Châu Mạt cũng mệt rồi.”

Bố mẹ Đỗ cũng lên tiếng, vì trước đó ông Đỗ có chút giao tình với Tạ Xiễn, sau lại bị Tạ Xiễn đưa vào danh sách chặn.

Ông ta đành hạ giọng nói: “Đúng rồi, chúng ta vẫn phải điều tra xem là ai đã làm ra chuyện này, cứ kéo dài thế này thì người đó còn không biết sống nhởn nhơ đến bao giờ.”

Châu Mạt chỉnh lại áo khoác trên vai, quay sang nhìn bố mẹ Đỗ, cô vừa định mở lời…

Tạ Xiễn không chút biểu cảm, chỉnh lại tay áo, lạnh nhạt nói: “Hay là hai người đi hỏi cô con gái ngoan ngoãn của mình xem sao?”

Bố mẹ Đỗ sững người: “Cậu nói gì cơ?”

Những người khác cũng đồng loạt kinh ngạc, bố mẹ Tần quay đầu nhìn sang phía nhà họ Đỗ.

Châu Toàn không còn tâm trạng ở lại, cầm lấy điện thoại của Tạ Xiễn, khoác vai Châu Mạt, “Ông Vân, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin phép về trước.”

Nói xong liền ôm lấy Châu Mạt rời khỏi phòng.

Tạ Xiễn nhướng mày, cũng bước theo.

Châu Toàn vừa đi vừa nói: “Đứng lại. Cậu mà dám theo tôi đưa Mạt Mạt sang Mỹ là chết với tôi.”

Tạ Xiễn khựng bước, mặt lạnh như tiền.

“Bố vợ, đây là bố đang đe dọa con đấy à?”

Châu Toàn im lặng.

Không khí chùng xuống đến mức ngột ngạt.

Châu Mạt thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn Tạ Xiễn một cái: “Đe dọa anh thì sao? Hả?”

Anh tự nhìn lại xem mình đã làm ra chuyện gì đi!

Tạ Xiễn mím môi, ánh mắt u ám.

Anh nhìn Châu Mạt, một giây sau, khẽ nhét tay vào túi áo: “Được rồi, anh đã bị đe dọa. Bố vợ đi thong thả.”

“Mời.”

Tên đàn ông tính tình thất thường này, còn dám gọi người ta là bố vợ…

Hừ.

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com