Nữ Phụ Đã Từ Bỏ, Nhưng Cô Ấy Chưa Hoàn Toàn Buông Xuôi
✦ Phiên ngoại: Phi thăng cái đầu nhà ngươi ✦
0.
Dưới hình dạng hồn ma, ta khoanh tay đứng trước mặt Thiên Đạo.
“Lải nhải xong chưa? Xong rồi thì cút.”
Thiên Đạo bị ta làm cho nghẹn lời.
Nó thở dài, rồi lại nói:
“Ngươi đúng là cứng đầu không nói nổi!”
“Ngươi thật sự không chịu theo ta phi thăng à?”
Ta bực bội xua tay:
“Đừng quấy rầy ta chui xuống mồ, cút lẹ đi.”
1.
Thiên Đạo không chịu bỏ cuộc.
Ta cười khẩy: “Ngươi định cho ta phi thăng làm gì?”
“Ngươi đã từ bỏ cảnh giới tu hành, lại hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước và lãnh thổ tổ quốc, đã chứng đạo, có thể phi thăng.”
“Ta không đi.”
“Vì sao?”
“Ta từ bỏ cái gì? Tu vi, sức mạnh, sinh mạng, thì sao chứ?
Ngươi có thể cho tất cả những anh hùng đã ngã xuống phía sau ta cùng phi thăng không?”
“Đừng vì ta là tu sĩ mà phân biệt đối xử.
Ở đây, có ai không phải là người hy sinh vì chính nghĩa chứ?”
“Họ cũng vì tương lai, vì cách mạng mà bỏ mạng.
Tại sao ngươi chỉ cho một mình ta được đặc cách?
Chỉ vì ta là tu sĩ, còn họ là người phàm sao?”
“Chúng ta sinh ra đều như nhau.
Dù có tu tiên hay không, cuối cùng linh hồn của chúng ta cũng sẽ chọn cùng một con đường.
Chúng ta đều lấy lý tưởng làm niềm tin, lấy hy vọng làm đuốc sáng để can đảm tiến lên.
Vậy thì có gì khác biệt chứ?”
“Ta không ham làm thần tiên, không cần phi thăng hay sống mãi.”
“Cả đời này ta đã sống một cách ngông cuồng, một cách tự do.
Sống xứng đáng với trách nhiệm của bản thân, c.h.ế.t không hối tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy là đủ.”
“Nếu nói còn có mong muốn gì thì chắc là được đứng trên mảnh đất này, nhìn thấy tương lai của những thế hệ sau.”
“Bây giờ, ta chỉ muốn yên nghỉ đàng hoàng, đừng bày trò gì nữa.”
“Vậy nên ngươi đi đi.
Ta không sống uổng một kiếp này, thế là đủ rồi.”
2.
“Ngươi không đi, ta lại thấy hợp lý nhất đấy.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hệ thống?! ngươi chưa đi à?
Nói bao lần rồi, mau gỡ liên kết với ta đi!
Ngươi xem giờ ngươi bị dính với ta cả đời rồi này?”
“Ừ, thì dính cả đời vậy.”
“Ngươi thích ta à?”
“…Ai thèm thích ngươi chứ!”
Ta bật cười, không phủ nhận cũng không khẳng định.
3.
Ta dần thiếp đi trong vùng đất tăm tối.
Mơ màng, ta nghe thấy một giai điệu quen thuộc.
“Hãy để xương m.á.u chúng ta xây nên một tường thành mới, một tường thành ngăn cách bảo vệ lãnh thổ non sông...”
Phải rồi…
Ta đã đợi câu này lâu lắm rồi.
“Chúng ta đồng lòng, xông lên dưới làn pháo của địch…”
Ta đã làm được.
“Xông lên dưới làn pháo của địch…”
Ta không thẹn với lòng, không thẹn với trời đất.
“Tiến lên…”
Ta chưa từng khuất phục số phận.
Ta đã đi con đường của riêng mình.
Hãy cứ bước tiếp, tất cả những gì ta yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com