Nữ Phụ Bị Nam Phụ Mê Hoặc Rồi!

Chương 10



“Chuyện rõ ràng như thế còn phải hỏi sao? Bạn thân tôi chỉ thích người dáng đẹp, mặt mũi xuất sắc, lại còn hào phóng với cô ấy. Anh tự soi gương đi, có điểm nào giống không? Chỉ cần động não tí thôi là biết video này là AI ghép.”

 

Bình luận đồng loạt thở phào:

 

[Tuyệt vời, bé cưng nữ chính của chúng ta tỉnh táo rồi, không còn yêu đương mù quáng nữa.]

 

Ôn Thương Thời là kẻ rất sĩ diện, nghe những lời thật lòng này của Thẩm Lê, sắc mặt ngày càng đen.

 

“Đây là suy nghĩ thật sự của em sao, anh chỗ nào cũng thua kém Đoạn Châu?” Không đợi Thẩm Lê trả lời, Ôn Thương Thời đã tự bác bỏ, “Không, em chỉ đang giận nên nói vậy thôi. Nếu không em đã không bám lấy anh lâu như thế.”

 

“Là do lúc đó tôi bị mù, chỉ vì anh giúp tôi đuổi lũ côn đồ bắt nạt, liền yêu anh không chút do dự. Giờ nghĩ lại, có lẽ anh thấy cứu tôi có lợi gì đó. Tôi nói cho anh biết, chúng ta kết thúc rồi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy ghê tởm.”

 

Thấy Thẩm Lê định rời đi, Ôn Thương Thời vội vàng đưa tay kéo cô.

 

Không ngờ lại chụp hụt, ngược lại còn bị Đoạn Châu bóp chặt cổ tay.

 

Anh ta hoảng hốt: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Sau đó, Ôn Thương Thời thấy tôi đang đứng cạnh Đoạn Châu: “Hứa Thư Vân, cô đến từ lúc nào?”

 

“Tôi luôn ở đây mà.”

 

Khi Ôn Thương Thời hẹn gặp Thẩm Lê, cô ta đã gọi tôi và Đoạn Châu cùng đến.

 

Thẩm Lê vốn đã định nói rõ với Ôn Thương Thời, cô ta sẽ không theo đuổi anh ta nữa.

 

Cô ta lo lắng tính cách của Ôn Thương Thời dễ làm chuyện quá khích, nên đã gọi bọn tôi đi cùng.

 

Tôi cũng không ngờ Ôn Thương Thời lại có thể bôi nhọ tôi đến mức này.

 

“Ôn Thương Thời, anh nói xem, tôi tỏ tình với anh lúc nào?”

 

Đến nước này, anh ta vẫn còn cứng miệng: “Chuyện cô làm mà cô còn dám không nhận?”

 

Đoạn Châu bật cười khẽ, lập tức tung ra đoạn trò chuyện giao dịch giữa anh và người làm video AI đó.

 

Sắc mặt Ôn Thương Thời lập tức thay đổi: “Cậu lấy cái này ở đâu?”

 

“Chuyện đó không quan trọng,” Đoạn Châu lạnh lùng cảnh cáo, “Từ hôm nay, tránh xa Vân Vân và Thẩm Lê ra! Nếu để tôi biết anh còn giở trò với họ, đừng trách tôi không khách sáo.”

 

Thực tế, khi Đoạn Châu biết Ôn Thương Thời tuyên bố sẽ không để tôi yên, Đoạn Châu cũng đã thuê người điều tra Ôn Thương Thời, và phát hiện ra anh ta đã thuê người làm video AI này. 

 

Đối mặt với cảnh cáo của Đoạn Châu, Ôn Thương Thời lộ vẻ e ngại, nhưng trong mắt lại tràn đầy không cam lòng.

 

Tôi lạnh nhạt nói: “Ôn Thương Thời, anh không muốn ai biết anh là kẻ tiểu nhân bỉ ổi đúng không? Nếu anh còn định giở trò sau lưng, tôi sẽ công bố toàn bộ hành vi của anh, không chỉ có đoạn trò chuyện kia, còn cả những tính toán của anh với cô thanh mai của mình.”

 

“Cả chuyện đó cô cũng biết à?”

 

Ôn Thương Thời kinh ngạc nhìn tôi, sắc mặt lập tức sa sút hẳn.

 

Anh ta là kiểu người giả dối nhất, cũng sĩ diện nhất, không chịu nổi việc bị người khác chỉ trỏ sau lưng.

 

Quan trọng nhất là, anh ta yêu bản thân hơn bất cứ ai, cực kỳ tự phụ, không muốn tương lai tươi sáng của mình bị hủy hoại bởi những chuyện như vậy.

 

Cuối cùng, Ôn Thương Thời để lại một câu: “Cô giỏi lắm, Hứa Thư Vân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Rồi vội vàng rời đi như một con ch.ó nhà có tang.

 

Tôi lo lắng nhìn về phía Thẩm Lê: “Cậu không sao chứ?”

 

Thẩm Lê rất mạnh mẽ: “Tớ không sao, cảm ơn cậu Vân Vân. Nếu không nhờ cậu gửi video đó cho tớ hôm nọ, vạch trần bộ mặt thật của Ôn Thương Thời, tớ còn ngốc nghếch quay quanh anh ta nữa. Tớ định đi du học, tránh xa mấy người rác rưởi, cuộc sống của tớ mới có thể ngày càng tươi đẹp.”

 

Sau chuyện này, Ôn Thương Thời quả nhiên không còn giở thêm trò gì nữa.

 

Chỉ là mỗi lần nhìn thấy tôi, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

 

Sau đó, tôi thuận lợi tốt nghiệp, vào làm ở công ty mơ ước, hoàn toàn không còn liên quan gì đến anh ta nữa.

 

Lần nữa nghe tin về Ôn Thương Thời, là trên bản tin pháp luật.

 

Ôn Thương Thời cưới một bà nhà giàu.

 

Chẳng bao lâu sau, bà ta gặp tai nạn xe hơi.

 

Bà ta thoát c.h.ế.t trong gang tấc, điều tra ra là Ôn Thương Thời đã bí mật động tay chân vào xe của bà ta. 

 

Kết quả, bà ta lập tức tố cáo, tống anh ta vào tù.

 

Bình luận:

 

[Trời má, giờ thì tôi chắc chắn, vụ tai nạn năm xưa của nữ chính hoàn toàn không phải là tai nạn đâu.]

 

[Đồ cặn bã c.h.ế.t tiệt, cứ ở trong tù đạp máy khâu cả đời đi.]

 

[Chỉ có thể nói, đây là báo ứng của Ôn Thương Thời.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

15

 

Ba năm sau, tôi và Đoạn Châu bước vào lễ đường.

 

Thẩm Lê cùng bạn trai mới của cô ta cũng đến dự.

 

Tôi có thể nhận ra, bạn trai lần này của cô ta rất yêu cô, trong mắt chỉ có mỗi mình cô mà thôi.

 

Lần này, tất cả chúng tôi đều sống một cuộc đời hạnh phúc. 

 

[Hết truyện, tung hoa.] 

 

[Nhỏ giọng nói một câu, tôi là hội viên cao cấp, lần này có thể cho tôi xem quá trình được không?]

 

[Đã kết thúc rồi, chắc là có phúc lợi cuối truyện nhỉ, mong chờ lắm luôn.]

 

[Đáng ghét ghê, lại tắt đèn nữa, đứa nhỏ muốn ăn chút thịt sao lại khó thế này.]

 

[Bật đèn lên đi!!! Sao cứ phải tắt đèn ở khúc gây cấn chứ hả?!!!]

 

[Aaaaaa tôi không muốn sống nữa!!!]

 

Hẹn gặp lại ở truyện sau nhé!

 

[Hết]

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com