"Những lời Kiều lão gia nói vừa nói lúc nãy, bổn vương đều đã nghe cả. Khi Kiều Chính còn làm Thượng thư, bổn vương cũng từng trò chuyện với ông ta đôi ba lần. Ông ta bảo nhà có huynh trưởng, tự xưng là người khiêm nhường, nào ngờ Kiều lão gia hôm nay lại đến nha môn, bộ dạng như muốn 'hưng sư vấn tội'. Sao vậy? Triều đình tra án, có gì không ổn à?"
Giọng điệu của hắn vẫn điềm nhiên, nhưng ý lạnh thấu tận xương, khiến người khác không rét mà run.
Kiều Nghĩa vội vàng nói:
"Vương gia hiểu lầm rồi. Kiều mỗ chỉ muốn gặp Kỷ tiên sinh, hỏi rõ nguyên do. Rốt cuộc, vụ án ba năm trước đã kết, cớ sao bây giờ lại lật lại?"
"Nếu vụ án có sơ hở, phúc thẩm là điều tất nhiên."
"Nhưng mà..."
"Được rồi." Cảnh Dung ngắt lời. "Đại Lý Tự đã cho phép phúc thẩm, ngươi có nói gì thêm cũng vô ích. Nếu bổn vương là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn trở về phủ chờ đợi. Giống như câu nói xưa kia: Không làm chuyện trái với lương tâm, chẳng sợ quỷ gõ cửa."
Kiều Nghĩa nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Bắc Uyển.
Kỷ Vân Thư ngồi trong phòng, lật xem tập hồ sơ Tả Nghiêu vừa đưa tới.
Những gì viết trên đó, nàng đều đã nghe qua.
Nói trắng ra, chẳng qua chỉ là một xấp giấy vụn vô dụng.
Thời Tử Nhiên đứng bên cạnh hồi lâu, không nhịn được giục:
"Kỷ tiên sinh, ngài thật sự không đi sao?"
Nàng mỉm cười, buông tập hồ sơ xuống, gọi Xảo Nhi:
"Bế con mèo kia lại đây."
"Nhưng mà... có ăn gì không?"
"Ăn."
Nàng đón lấy chú mèo nhỏ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt lên đầu nó.
"Tiểu gia hỏa, đi thôi. Chúng ta đi xem náo nhiệt, xem thử 'mãnh hổ' trông ra sao."
Nói rồi, nàng ôm mèo rời đi.
Vừa đến công đường, nàng liền thấy người nhà họ Kiều đang bị Cảnh Dung "tống cổ" ra ngoài.
Kiều Nghĩa vô thức dừng bước khi nhìn thấy một thư sinh thanh tú bước vào.
Ông ta cẩn thận đánh giá đối phương.
Người này trông rất sạch sẽ, ngũ quan đoan chính, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, không hề mang vẻ âm mưu toan tính, nhưng lại ánh lên vài phần thông minh sắc sảo.
Dáng vẻ phong nhã.
Cốt cách cao ngạo.
Chỉ có điều—
Tại sao một nam nhân đường đường chính chính... lại ôm theo một con mèo?!
Tả Nghiêu theo kế cũ, vội vàng nhắc nhở:
"Kiều lão gia, vị này chính là Kỷ tiên sinh do Đại Lý Tự phái tới tra án."
Kiều Nghĩa giật mình:
"Hóa ra ngươi là Kỷ tiên sinh?"
Kỷ Vân Thư ôn hòa đáp:
"Nghe nói Kiều lão gia tìm tại hạ?"
Kiều Nghĩa không dám nóng nảy như trước, thu liễm giọng điệu:
"Kiều mỗ nghe nói Đại Lý Tự muốn phúc thẩm vụ án này, lại còn phái ngươi đến tra xét, nên đặc biệt tới hỏi tình hình."
"Thì ra là chuyện này." Nàng nhàn nhạt đáp, "Vụ án có điểm đáng ngờ, đương nhiên phải phúc thẩm."
"Đáng ngờ?" Kiều Nghĩa cau mày. "Ba năm trước chứng cứ rõ ràng, đã xác định nàng ta tự sát, sao bây giờ lại nói có điều đáng ngờ?"
Đối mặt với câu hỏi này, Kỷ Vân Thư chẳng mấy để tâm, cũng không đáp lại.
Ánh mắt nàng thoáng lướt qua Kiều Tử Hoa đang co rúm một bên, rồi ôm mèo tiến về phía hắn.
Nhìn thấy con mèo trong lòng nàng, Kiều Tử Hoa đột nhiên thét lên chói tai, cả người nổi da gà, mười ngón co quắp, mặt mày vặn vẹo hoảng loạn:
"A! Mau mang nó đi!"
Hắn ta hoảng hốt cúi đầu, vung mạnh ống tay áo, sau đó lập tức trốn ra sau lưng Kiều phu nhân.
Sắc mặt Kiều phu nhân có chút khó xử, nắm tay nhi tử trấn an vài câu, sau đó nhẹ giọng giải thích với Kỷ Vân Thư:
"Kỷ tiên sinh, Tử Hoa từ nhỏ đã không thể nhìn thấy động vật có lông, cho nên..."
Bà ta bỏ dở câu nói.
Kỷ Vân Thư ra vẻ bừng tỉnh, vội vàng thả con mèo xuống đất, xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ.
"Ngươi xem, ngươi dọa người ta rồi."
"Miêu~"
"Đi tìm Xảo Nhi đi."
Con mèo nhỏ dường như hiểu lời, liền lập tức vẫy đuôi, lon ton chạy ra ngoài.
Rất đáng yêu.
Lúc này, Kỷ Vân Thư mới nhìn Kiều Tử Hoa sau lưng Kiều phu nhân, thản nhiên nói:
"Không biết Kiều công tử sợ mèo, nếu mới rồi có dọa đến ngươi, tại hạ xin lỗi."
Kiều Tử Hoa toát mồ hôi lạnh, nâng ống tay áo lau qua mặt, thấy mèo đã đi mới lúng túng chỉnh lại y phục, nghiêm mặt nói cứng:
"Một con mèo, sao có thể doạ được ta?"
Hắn ta liếc nhìn Kỷ Vân Thư, rồi lại nhìn sang Cảnh Dung.
Hai người này rõ ràng chính là kẻ mà mấy ngày trước hắn ta gặp ở trong kỹ viện, vậy mà bây giờ lại vờ như không quen biết hắn ta.
Nhưng ngẫm lại, Vương gia xuất hiện ở kỹ viện, lại còn chạm mặt hắn ta một cách đường hoàng, đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Kiều lão gia, tại hạ nói vụ án này có điểm kỳ quặc không phải không có nguyên do. Còn việc Kiều công tử có giết người hay không, tất cả phải đợi chân tướng sáng tỏ. Nếu thật sự là lệnh công tử phạm tội, tất nhiên sẽ có xiềng xích trong lao chờ sẵn. Nếu không phải, từ nay về sau, hắn có thể rửa sạch hiềm nghi, bá tánh trong kinh thành cũng không còn lời đàm tiếu, Kiều phủ cũng lấy lại trong sạch. Không biết câu trả lời này, Kiều lão gia có hài lòng không?"
Hài lòng?
Ông ta còn có thể nói gì khác sao?
Nhưng——
Kiều Nghĩa trầm giọng:
"Người đã chết ba năm, còn có thể điều tra thế nào?"