Cảnh Dung lần đầu tiên bị Lang Bạc chọc giận đến mức suýt nôn ra máu.
Mặc dù biết đó là do lời nói của mình, chẳng thể trách ai khác, hắn đành nén cơn tức, nhanh chóng bước theo Kỷ Vân Thư.
Lang Bạc đứng tại chỗ, mặt ngơ ngác. "Ta nói sai chỗ nào chứ?"Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Sau khi chậc lưỡi vài tiếng, hắn lắc đầu, méo miệng nói:"Chẳng phải là chuyện vặt như trộm gà thôi sao? Có gì to tát đâu?"
Tiểu tử này, ngươi dám nói mấy lời này trước mặt Vương gia không? Một giây thôi, hắn sẽ đánh ngươi bay tám mét. Tin hay không?
Cảnh Dung đuổi theo Kỷ Vân Thư, cả hai đi về phía Bắc Uyển.
Trên đường, hai người lấm lem bùn đất, quần áo xộc xệch, thậm chí còn vương vài chiếc lông gà rơi lả tả. Cảnh tượng đó, quả thật buồn cười!
Vừa vào Bắc Uyển, bọn họ liền đụng phải Mộ Nhược.
Mộ Nhược kinh ngạc đến mức suýt rơi cằm xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm hai kẻ không biết là người hay quỷ trước mặt, vẻ mặt đầy hoài nghi: "Các ngươi... rơi vào ổ gà à? Hay bị gà rượt đuổi?"
Cảnh Dung quét ánh mắt lạnh lùng về phía hắn, không thèm nói một lời.
Kỷ Vân Thư thì thản nhiên nhún vai: "Làm việc thiện mỗi ngày."
"Hả?"
Nàng chẳng buồn giải thích thêm, thản nhiên bước đi.
Mộ Nhược khép lại cằm, nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được tán thưởng: "Nhân tài đấy!"
Hắn lại nghiêng mình bước tới bên cạnh Cảnh Dung. Ngay khi lướt qua, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên bay tới, khiến hắn nhăn mũi, tay che mũi, đầy vẻ ghét bỏ quan sát Cảnh Dung từ trên xuống dưới.
"Ngươi... thật là thối."
Cả người toàn mùi phân gà, không thối mới lạ!
Cảnh Dung mặt đen như than, môi mím chặt, toát ra khí thế lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Mộ Nhược gượng cười: "Không phải các ngươi đi du sơn ngoạn thuỷ hay sao? Sao lại thành ra thế này? Thật sự là đánh nhau với gà à?"
"Chỉ là ngoài ý muốn."
"Nhưng mà... ngoài ý muốn thế này cũng quá đặc sắc đáy chứ?"
Cảnh Dung liếc hắn một cái đầy sát khí: "Ngươi không nói gì, chẳng ai bảo ngươi là người câm."
"Ta chỉ quan tâm các ngươi thôi mà."
Không không không, Mộ Nhược ngươi đơn giản là muốn hóng chuyện thôi!
Cảnh Dung vung ống tay áo về phía Mộ Nhược, khiến mấy sợi lông gà bám trên người rơi lả tả, bay thẳng vào mặt Mộ Nhược, khiến hắn hắt xì một cái rõ to.
"Cảnh Dung, ngươi cố ý à?"
"Ừm." Cảnh Dung lạnh lùng đáp.
Chính là cố ý đấy. Làm sao?
Cảnh Dung tiêu sái rời đi, để lại Mộ Nhược đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi trở về phòng, Kỷ Vân Thư bảo Trang Nhi và Xảo Nhi chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.
Hai người hầu gái vừa thấy nàng bước vào, lập tức sững sờ, nhưng không dám hỏi nhiều. Dù sao thân phận hạ nhân không cho phép bọn họ tò mò, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị nước ấm.
Nước đã sẵn sàng ——
"Kỷ tiên sinh, để chúng ta hầu hạ ngài tắm rửa."
"Không cần, các ngươi ra ngoài đi."
"Nhưng mà..."
"Các ngươi đều là cô nương, sao có thể hầu hạ nam nhân tắm rửa?"
Cũng đúng!
"Vậy tiên sinh tắm xong thì gọi chúng ta."
Hai người cúi đầu lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Kỷ Vân Thư chốt cửa, lúc này mới yên tâm cởi bỏ bộ y phục lấm lem bùn đất.
Từng lớp quần áo được gỡ xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn và tấm lưng mịn màng.
Da nàng tựa ngọc thạch, mịn màng đến mức thổi nhẹ cũng muốn tan ra.
Nàng khẽ vươn đầu ngón chân thử nước, thấy nhiệt độ vừa phải mới chậm rãi ngâm mình vào thùng gỗ, để làn nước ấm áp bao lấy cơ thể. Sương trắng bốc lên mờ ảo, phủ lên gương mặt tinh xảo của nàng, càng tôn thêm vẻ đẹp thoát tục.
Thật thoải mái!
Lâu lắm rồi nàng mới có cơ hội tắm rửa thư thái như vậy.
Kỷ Vân Thư ngửa đầu, tựa vào thành thùng, nước ấm vỗ về khiến cơn mệt mỏi dâng lên. Nàng đơn giản nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi nước bắt đầu nguội lạnh, nàng mới tỉnh lại.
Nàng vươn tay lấy áo trong và quần dài treo trên bình phong, mặc vào, sau đó bước ra phía trước.
Nhưng không ngờ ——
Giờ phút này, Cảnh Dung đã thay một bộ y phục sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, ung dung ngồi trong phòng nàng... đọc sách!
Nàng vô thức che lại cổ áo hơi rộng, liếc mắt nhìn cánh cửa đã khóa chặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Ngài vào bằng cách nào?"
"Cửa sổ." Hắn thản nhiên đáp.
"...!"
"Vậy... ngài đã vào bao lâu rồi?"
"Cũng được một lúc, sau khi nàng ngủ."
"Ngài... thấy rồi?"
"Ừ." Thành thật đến mức khiến người ta tức giận.
"Vô sỉ!" Kỷ Vân Thư nghiến răng mắng.
Cảnh Dung lại cười vô cùng xấu xa, đặt cuốn sách sang một bên, tiến đến gần nàng, chăm chú nhìn gương mặt còn vương chút ửng đỏ sau khi tắm.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, trong đó ẩn giấu một tia dục vọng khó lòng nhận ra.
Hắn tiếp tục tiến gần nàng hơn, thấp giọng: "Không bằng..."
Đang nói ——
Cánh cửa đột nhiên bị ai đó dùng lực đập mạnh hai lần.
"Thùng! Thùng!"
Tiếng động vang lên cắt ngang lời hắn.
"A Kỷ." Giọng nói của Đường Tư truyền vào từ bên ngoài.
Ồ!
Kỷ Vân Thư thần kinh căng thẳng. Nếu nàng ấy mà nhìn thấy hoặc biết tình cảnh trong phòng lúc này, e rằng không thể chối cãi.
Nam nữ còn đỡ, nhưng... nam nam, đúng là không thể giải thích nổi.
Mặc dù Cảnh Dung bực bội vì bị Đường Tư cắt ngang lời, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý định. Hắn cong môi, cố ý hạ giọng, "Bổn vương mở cửa giúp nàng."
Kỷ Vân Thư vội vàng giữ chặt hắn, chắn trước mặt, "Hiện tại ta thế này, cửa lại khóa, nếu để nàng ấy biết, tất nhiên..."
"Nhìn thấy thì sao chứ."
"Không được!"
Bên ngoài, giọng của Đường Tư lại vang lên, "A Kỷ, ta biết ngươi ở trong đó, mau mở cửa, ta có chuyện tìm ngươi."
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cảnh Dung nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía mình, trực tiếp ôm chặt vào lồng ngực rắn chắc.
Nàng chưa kịp phản ứng, eo đã bị siết chặt, sau gáy cũng bị bàn tay hắn áp xuống, buộc nàng ngẩng đầu lên.
Cảnh Dung cúi đầu, khẽ nói, "Không muốn bị phát hiện thì ngoan ngoãn đi."
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại sâu lắng.
Càng hôn, càng cuồng nhiệt.
Kỷ Vân Thư cứng đờ người, đôi mắt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. Hàng mi dài của nàng khẽ run rẩy.
Cảnh Dung không hề tham lam, rất nhanh đã buông nàng ra, nhưng trán hắn vẫn nhẹ nhàng tựa vào trán nàng.
"Nếu không muốn người khác biết chúng ta ở cùng một phòng, tốt nhất là nàng chủ động chặn miệng bổn vương lại. Nếu không..."
Hắn cười khẽ.
Kỷ Vân Thư sững sờ vài giây, nghĩ đến việc Đường Tư sẽ vào phòng và không còn đường chối cãi, nàng cắn răng, bỗng nhiên kiễng chân, chủ động hôn lên môi hắn.
Cảnh Dung vô cùng hài lòng.
Đôi môi chạm nhau, khiến toàn thân nàng tê rần.
Hai người ôm chặt, nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng.