Kỷ Vân Thư ngồi bên bàn, ánh đèn leo lắt chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh của nàng. Nàng xoay cổ, cảm giác ê ẩm lan khắp vai gáy, đang định đi nghỉ thì—
"A Kỷ."
Vừa nghe giọng, nàng đã biết là ai.
Nàng lập tức mở to mắt, chân mày cũng hơi cau lại.
Đường Tư bước vào, dáng vẻ ủ rũ, ngồi xuống bên cạnh bàn, chống cằm thở dài thườn thượt.
— Ủa? Đổi tính rồi à?
Kỷ Vân Thư quan sát nàng từ trên xuống dưới. Nha đầu này lại làm sao nữa đây?
"Đường cô nương, có chuyện gì sao?"
"Không có gì a."
"Thế ngươi bị làm sao vậy? Lúc trước còn la hét ầm ĩ, giờ lại yên tĩnh như thế."
Đường Tư lại thở dài.
Nàng bĩu môi, ngồi thẳng người, đôi mắt lóe lên vẻ do dự, nhìn chằm chằm Kỷ Vân Thư rồi hít sâu một hơi: "A Kỷ, ta hỏi ngươi một vấn đề."
— Cục đá nở hoa rồi sao?
Kỷ Vân Thư cười cười: "Được, ngươi hỏi đi."
Đường Tư vừa định mở miệng thì—
Thịch! Thịch!
Có người gõ cửa.
Cả hai quay lại nhìn, liền thấy Lâm Thù đứng đó. Trên gương mặt hắn, nét hung hãn ngày thường đã dịu đi, thay vào đó là chút áy náy hiếm thấy.
Vừa trông thấy hắn, Đường Tư lập tức thu lại vẻ tò mò khi nãy, sắc mặt lạnh băng, trừng mắt nhìn: "Ngươi tới làm gì?"
Lâm Thù khẽ khựng lại, rồi nói: "Đường cô nương, ta... ta đến để xin lỗi ngươi, cũng muốn cảm tạ Kỷ tiên sinh."
"Ngươi? Xin lỗi ta? Ngươi bị bệnh à?" Đường Tư hừ lạnh.
"Ta..."
"Mau đi đi, nơi này không chào đón ngươi."
Kỷ Vân Thư sợ nàng làm loạn, vội kéo nàng ra sau rồi quay sang Lâm Thù, nhẹ giọng: "Vụ án đã kết thúc, không cần cảm tạ."
"Kỷ tiên sinh, ta biết ngươi rộng lượng, không so đo mấy chuyện cũ. Nhưng nếu không có ngươi, ta e rằng bây giờ đã bị tống vào đại lao. Vậy nên, xin hãy nhận lấy tấm lòng biết ơn của ta."
Nói rồi, hắn cúi người hành lễ thật sâu.
— Quả nhiên là đổi tính rồi!
Kỷ Vân Thư vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Được, ta nhận."
Lâm Thù âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, Kỷ Vân Thư lại nói:
"Qua chuyện này, hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ. Kỳ thi mùa xuân tháng bảy sắp đến, ngươi nên dồn toàn bộ tâm trí vào nó. Sau đó là thi đình. Ta mong năm nay sẽ thấy ngươi đỗ đầu tam giáp."
"Vâng! Ta nhất định dốc hết sức, tuyệt đối không phụ lòng tiên sinh và Vương gia đã cứu mạng ta."
Kỷ Vân Thư khẽ gật đầu.
Lâm Thù lại nhìn sang Đường Tư, chắp tay cúi người:
"Đường cô nương, trước đây ta lỗ mãng, khiến ngươi tức giận, thật sự là lỗi của ta. Nay ta thành tâm xin lỗi."
"Hả?"
Đường Tư nhướng mày.
Nhìn bộ dáng hắn thay đổi hẳn, lại thấy thái độ chân thành, dù nàng có ngang bướng thế nào cũng không phải loại người cố chấp không buông.
Nàng khoát tay: "Thôi, thấy ngươi thành khẩn như vậy, chuyện cũ bỏ qua đi. Bổn cô nương không phải loại người nhỏ nhen."
"Đa tạ Đường cô nương."
Lâm Thù như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, nói thêm vài câu rồi rời đi.
Đường Tư lẩm bẩm: "Người này đúng là thú vị, mới một ngày mà cứ như biến thành người khác. Quả nhiên, phải dọa một trận thì mới nhớ lâu."
"Kệ đi, chuyện qua rồi thì không cần nhắc lại nữa. Mà ngươi vừa rồi chẳng phải định hỏi ta điều gì sao? Nếu ta biết, tất nhiên sẽ nói cho ngươi."
"Ta..." Môi nàng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời xuống, "Thôi, không hỏi nữa."
Kỷ Vân Thư không phải kiểu người truy hỏi đến cùng, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì mau về nghỉ đi. Sáng mai chúng ta còn phải lên đường."
— Rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách!
Đường Tư nhích người một chút, sau đó vẫn đứng dậy rời đi.
Hôm sau.
Mặc dù Cảnh Dung đã đấu cờ cả đêm với phu tử nhưng tinh thần lại càng thêm sảng khoái.
Hắn sai người chất hành lý lên xe ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Phu tử không ra tiễn, nhưng các học trò thì dậy từ sáng sớm, đứng trước cửa thư viện cáo biệt.
Dăm ba câu hàn huyên, khách sáo mà chân thành.
Kỷ Vân Thư lên xe trước.
Đường Tư vừa định bước theo thì bị Mộ Nhược kéo thẳng lên xe ngựa của hắn.
Nàng trừng mắt: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn không muốn ngồi chung với ta sao? Còn kéo ta lên làm gì?"
Mộ Nhược cười nhạt: "So với Cảnh Dung, ta thà ngồi chung với ngươi."
"Ngươi..."
"Sao? Thực sự ghét bỏ ta à?"
"Ta..."
Đường Tư thở dài một hơi, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng hôm qua—nghĩ đến việc mình bị người trước mặt này chạm vào ngực, lòng vừa tức, lại... mạc danh cảm thấy thẹn thùng.
Nàng dứt khoát xoay người sang bên kia, lười để ý đến hắn.
Cảnh Dung từ biệt đám học trò xong thì cũng lên xe, ra lệnh xuất phát.
Đoàn xe lăn bánh, tiếng bánh xe nghiến trên con đường núi vọng lại giòn tan.
Bên trong xe ngựa phía trước.
Cảnh Dung nhắm mắt, tay đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn.
Kỷ Vân Thư biết hắn cùng phu tử đánh cờ suốt đêm, chắc hẳn đã mệt, nên không quấy rầy.
Nàng vén rèm, nhìn ra bên ngoài.
Hương bùn đất hòa lẫn với mùi trúc xanh thoảng qua, quẩn quanh chóp mũi, thấm vào ruột gan. Một cơn gió nhẹ bất chợt nổi lên, vài giọt mưa xiên theo đó bay vào, lành lạnh đọng trên môi.
Cảm giác mát lạnh khiến nàng khẽ rùng mình.
Nàng vội vàng rụt tay lại, buông rèm xuống, nhưng vừa ngay ngắn ngồi lại thì—
Cảnh Dung đột nhiên nghiêng người đổ về phía nàng.
Nàng theo bản năng ngả người về phía sau, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã áp sát xuống, đầu gối lên đùi nàng.
"Chàng..."
"Đừng nhúc nhích, để ta ngủ một lát."
Hắn khẽ cọ đầu vào đùi nàng, giống như một con mèo nhỏ.
Kỷ Vân Thư như nhận được mệnh lệnh, ngoan ngoãn ngồi yên, nín thở, hai chân không dám cử động.
Một lát sau, Cảnh Dung dường như đã ngủ say. Lúc này, nàng mới cúi mắt nhìn hắn.
Hàng mày vốn sắc sảo lạnh lùng nay giãn ra đôi chút, trông tựa như lá trúc mảnh khảnh trong gió. Lông mi dài khẽ rung theo từng cơn gió lướt qua. Sóng mũi cao, đôi môi mỏng mím lại, từng đường nét gương mặt như được chạm khắc tinh tế, vừa ôn nhu vừa lười biếng.
Khác hẳn với vị Vương gia chanh chua ngày thường.
Thiếu đi vài phần lạnh lẽo, lại thêm vài phần thư thái.
Không kiềm được, Kỷ Vân Thư khẽ giơ tay.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua trán hắn, từ mi tâm đến chân mày, rồi chạm vào hàng mi dày rậm.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy—
Bàn tay nàng bị nắm chặt.
Ách!
Giống như vừa làm chuyện xấu, tim nàng đột nhiên căng thẳng, đáy mắt thoáng nét chột dạ.
May mắn thay, Cảnh Dung vẫn nhắm mắt.
Hắn không thấy được bộ dáng hoảng hốt của nàng.
Bàn tay siết chặt lấy tay nàng, gương mặt trên đùi nàng lại cọ sâu thêm chút nữa.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
"Bổn vương rốt cuộc đã hiểu, vì sao Vệ Dịch luôn thích gối lên người nàng."