Lâm Thù cuối cùng cũng quyết định buông tảng đá đè nặng trong lòng.
Hắn thở hổn hển, nói:
"Đúng vậy, vào đêm ngày thứ 12, ta thực sự đã gặp Quách Hòa, nhưng không phải ở sau núi, mà là ở hành lang phía Tây Uyển. Khi đó, ta vừa từ nhà xí trở về thì nhìn thấy hắn đang ngồi một mình uống rượu. Tuy ta và hắn có quan hệ không tệ, nhưng ta không thích uống rượu, càng không chịu nổi mùi rượu, nên ta đã không để ý đến hắn.
Nhưng Quách Hòa thấy ta liền kéo ta lại uống cùng. Ta không đồng ý, liền đẩy hắn ra. Hắn vốn có tính tình nóng nảy, lại uống chút rượu nên lập tức nổi giận, cầm bình rượu đánh về phía ta. Chính vì vậy, rượu bắn lên người ta, còn chuỗi hạt đông lật châu trên tay ta vướng vào bình rượu, làm đứt sợi dây, tay ta cũng bị thương, máu chảy dính lên bình rượu.
Hắn còn mắng ta là kẻ vô dụng, nói rằng dù ta có thi đình cũng chắc chắn sẽ rớt. Ta bị hắn chọc giận, trong lòng bốc hỏa, liền đánh hắn mấy quyền. Lúc đó, hắn bị ta đánh đến vỡ đầu chảy máu, ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn còn tỉnh, thậm chí có thể tự mình ngồi dậy. Vì vậy, ta nhặt lại từng hạt đông lật châu rồi rời đi. Mọi chuyện chỉ có vậy, ta không hề nói dối. Khi ta rời đi, hắn vẫn còn sống."
Lâm Thù càng nói càng kích động, hoàn toàn không giống như đang nói dối.
"Ta không dám khai thật là vì... ta thực sự đã đánh hắn. Ta sợ nếu nói ra, các ngươi sẽ cho rằng ta là hung thủ, nhất định sẽ bắt ta đến nha môn, mà ta thì không còn đường chối cãi. Ta thật sự lo sợ nên mới im lặng."
Hắn nhìn Kỷ Vân Thư, khẩn thiết nói:
"Kỷ tiên sinh, những gì ta nói đều là thật, xin ngài hãy tin ta."
Kỷ Vân Thư hỏi:
"Vậy, ngươi có bằng chứng gì để chứng minh không?"
Lâm Thù lắc đầu:
"Khi đó, mọi người đều ở trong học đường đọc sách, hành lang không có ai, chỉ có ta và hắn. Ta cũng không kể chuyện này cho bất kỳ ai."
Nói cách khác, không có nhân chứng, cũng không có vật chứng.
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư không biết có nên tin lời Lâm Thù hay không.
Lục Hổ nghe xong, vẻ mặt hung dữ không hề giảm bớt:
"Lâm Thù, ngươi còn dám chối cãi?"
"Ta không chối cãi! Những gì ta nói đều là sự thật. Ta chỉ đánh Quách Hòa, chứ không giết hắn. Lúc ta rời đi, hắn vẫn còn sống, đang tự mình bò dậy. Ta nghĩ đợi hắn tỉnh rượu rồi tự khắc sẽ về."
"Thật hay giả, chờ đến nha môn rồi sẽ rõ."
Lục Hổ đã quyết tâm bắt Lâm Thù về nha môn thẩm tra. Hắn quát lớn:
"Người đâu! Đem hắn giải đi, cả bộ hài cốt kia cũng mang theo!"
Hai tên quan sai nghe lệnh liền xông lên, túm lấy Lâm Thù từ tay hai người bạn học của hắn, áp giải đi.
Một quan sai khác tiến đến bên bộ hài cốt, vén tấm vải bố trắng phủ trên đó.
Hắn ta bịt mũi, định dùng tấm vải bọc hài cốt lại mang đi, nhưng lại bị Kỷ Vân Thư ngăn cản.
Nàng tiến lên, nói:
"Hiện tại có điểm đáng ngờ, bộ hài cốt này không thể động tới."
"Tránh ra!"
Quan sai đẩy nàng sang một bên. Kỷ Vân Thư vốn sức yếu, làm sao chống lại sức lực của quan sai, vì thế nàng loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
Tên quan sai thô kệch chẳng khác gì mấy kẻ bán hàng rong trên phố, thô bạo gom hết bộ hài cốt lại, bọc vào tấm vải bố. Động tác vô cùng vụng về, thô lỗ đến mức khiến cho hài cốt rối loạn, lẫn lộn không ra hình thù.
Hắn ta quấn chặt tấm vải, nhấc bộ hài cốt từ trên bàn xuống. Nhưng do buộc quá lỏng, cái đầu bên trong bất ngờ "bật" ra ngoài.
"Bịch!"
Đầu lâu lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ngay dưới chân Kỷ Vân Thư.
Vừa vặn phần sau đầu hướng lên trên, để lộ một vết lõm nhỏ.
Ách!
Đôi mắt Kỷ Vân Thư bỗng chốc căng thẳng.
Quan sai quay lại định nhặt đầu lên, nhưng chậm một bước.
Kỷ Vân Thư cúi người, nhặt cái đầu lâu, ôm trong tay. Ánh mắt nàng chăm chú dừng lại ở vết thương trên đầu, trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc.
Trước đó, nàng đã chú ý đến vết thương này.
Khi ấy, nàng đã nảy sinh nghi vấn!
Cảm giác như từng đợt sóng dữ cuộn trào, từ lồng ngực lan thẳng lên óc, khiến nàng bừng tỉnh.
"Đưa đây!" Quan sai đưa tay đòi lại cái đầu.
Nhưng Kỷ Vân Thư không buông tay.
Nàng nghiêm mặt, ôm đầu lâu bước đến trước mặt Lâm Thù, lạnh giọng hỏi:
"Ta hỏi ngươi, lúc ngươi đánh nhau với Quách Hòa, ngươi có đánh vào đầu hắn không? Hoặc là, đầu hắn khi đó có bị thương hay không?"
Hả?
Lâm Thù không hiểu vì sao Kỷ Vân Thư đột nhiên hỏi điều này, nhưng trong tình huống cấp bách, hắn gạt bỏ hết thảy ân oán cá nhân, cố gắng hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.
Lông mày nhíu chặt, cuối cùng hắn lắc đầu:
"Không có, ta không đánh vào đầu hắn. Đầu của hắn cũng không hề bị thương. Ta nhớ rất rõ, ta chỉ đánh vào bụng mấy quyền, thêm vài cú vào vai và mặt. Sau đó, hắn bị ta đánh ngã xuống đất, nhưng ta tuyệt đối không chạm đến đầu."
Kỷ Vân Thư khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng lẩm bẩm:
"Nếu ngươi không đánh vào đầu hắn, mà hắn cũng không bị thương ở đầu khi đó... vậy vết thương này từ đâu mà ra?"
Giọng nói rất nhẹ.
Ánh mắt nàng dừng lại trên vết lõm nhỏ, ra sức suy nghĩ, cố gắng nhớ lại.
Bỗng nhiên —
Đôi mắt nàng sáng lên, như vừa bừng tỉnh.
"Ta đã biết rồi!"
Nói xong, nàng ôm cái đầu lâu, lao thẳng về phía sau núi.
Mọi người sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Lục Hổ lập tức dẫn người đuổi theo, các học sinh trong học đường cũng kéo nhau chạy theo, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
...
Bên kia.
Lang Bạc cung kính đứng ngoài cửa phòng, liếc nhìn Cảnh Dung đang ngồi trong phòng nhàn nhã thưởng trà.
Sau đó, hắn không sót một chữ, báo cáo toàn bộ những gì vừa xảy ra ở hậu viện.