"Bình rượu này có liên quan đến vụ án hay không vẫn chưa thể khẳng định. Ai biết được, có khi nó chỉ là một cái chai trống rỗng."
Chỉ là một cái chai trống rỗng!
Lời vừa dứt, không khí như đông cứng lại. Mộ Nhược định khoe khoang, cuối cùng lại tự vả mặt mình.
Từ xa, Đường Tư đang ngồi xoa đầu gối, cười lớn không kiêng nể, còn không quên châm chọc:
"Đáng đời! Rõ ràng chẳng phải nhân vật quan trọng, lại cứ thích tìm cảm giác tồn tại."
Mộ Nhược giận đến tái mặt, không cãi nổi một câu.
"Nữ nhân điên này! Sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay ta!"
Kỷ Vân Thư không để tâm đến màn kịch nhỏ bên cạnh, chỉ chăm chú vào thứ quan trọng nhất: bộ hài cốt hỗn độn trước mặt.
Nàng quay sang Lang Bạc, phân phó:
"Lang đại ca, phiền huynh tìm vài người giúp một tay. Gom hết đống hài cốt này lại, không cần cố tình phủi sạch bụi đất hay cỏ dại, chỉ cần sắp xếp gọn gàng rồi đặt lên một chiếc bàn lớn."
"Rõ!"
"Cả bình rượu này nữa, cũng mang theo. Biết đâu, nó sẽ có ích."
"Rõ!"
Lang Bạc nhận lệnh, lập tức sai người thu thập hài cốt một cách cẩn thận, rồi đưa về hậu viện thư viện.
Đám học sinh trong thư viện nãy giờ nín thở theo dõi, giờ không dám ở lại lâu hơn, vội vã kéo nhau đi theo về hậu viện.
Riêng Kỷ Vân Thư vẫn đứng yên, chăm chú quan sát cái giếng cũ.
Một cái giếng cổ trăm năm!
Bờ giếng được đẽo từ những phiến đá mài nhẵn, trên thành giếng khắc hoa văn cổ điển tinh xảo, tựa như những dây leo quấn quanh. Viền miệng giếng có tám khối đá tròn nhô lên, được bố trí đều nhau.
Trong tám khối đá ấy, có một khối tối màu hơn hẳn.
Ngoài điểm khác biệt đó, chiếc giếng này chẳng có gì đáng ngờ.
Nàng vòng quanh tìm kiếm một lần nữa, nhưng không phát hiện điều gì lạ thường.
Cảnh Dung từ từ bước tới, dõi theo ánh mắt nàng rồi quan sát xung quanh.
"Phát hiện được gì sao?"
Nàng lắc đầu, lẩm bẩm:
"Vài gốc cây, một cái giếng, một đống cỏ dại..."
Cảnh Dung không hiểu nàng đang nghĩ gì nhưng cũng không chen ngang. Hắn phất tay ra hiệu, một thị vệ lập tức bước tới nhận lệnh.
"Canh chừng nơi này, đừng để ai tới gần trước khi manh mối được làm rõ."
"Tuân lệnh!"
Kỷ Vân Thư nghe vậy, rất hài lòng.
Tên tiểu tử này, nếu chịu đi theo nàng thêm nửa năm nữa, có khi cũng có thể tự điều tra vụ án rồi.
Không phát hiện thêm điều gì khác, nàng cùng Cảnh Dung rời khỏi giếng, tiến về hậu viện.
Hậu viện.
Những người tụ tập trong thư viện đều là văn nhân nho nhã, tay trói gà không chặt. Trước nay, họ chưa từng chứng kiến cái chết, chứ đừng nói đến việc bỗng dưng xuất hiện một bộ hài cốt ngay trong giếng của thư viện. Chuyện này khiến ai nấy đều hoang mang, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng bày trên bàn lại vừa sợ hãi, vừa tò mò.
Kỷ Vân Thư bước tới, trên tay đã đeo sẵn một đôi găng tay trắng. Không nói một lời, nàng lặng lẽ đến bên bộ hài cốt, vừa định vươn tay chạm vào thì—
"Ngươi định làm gì?"
Có người lên tiếng ngăn lại.
Kỷ Vân Thư thản nhiên đáp hai chữ:
"Nghiệm thi."
Nghiệm thi?
"Ngươi nghiệm cái gì thi? Người đã đi báo quan rồi, nha môn sẽ cử ngỗ tác đến kiểm tra. Chính ngươi nói bộ xương này mong manh, không được tùy tiện di chuyển, vậy mà giờ lại tự mình động vào! Nhỡ làm hỏng chứng cứ thì sao?"
"Đúng vậy!"
Có kẻ muốn bước lên ngăn cản.
Nhưng Cảnh Dung lập tức sải bước chắn trước mặt họ, giọng trầm xuống:
"Muốn nhanh chóng làm rõ chân tướng, tốt nhất các ngươi hãy ngoan ngoãn đứng yên. Hiện tại, ngoài hắn ra, không ai được chạm vào bộ hài cốt này."
"Chúng ta cũng đâu định chạm vào... Chỉ là, nếu bộ xương này bị tổn hại, ảnh hưởng đến quá trình phá án của nha môn thì—"
Không đợi nói hết câu, đã bị chặn lại!
"Ta nhắc lại lần nữa—nếu muốn tra rõ chân tướng, thì tốt nhất an phận đi. Bản công tử thứ gì cũng không thiếu, chỉ có điều, rất thiếu kiên nhẫn."
Ánh mắt Cảnh Dung lóe lên tia sắc lạnh, khiến người ta không rét mà run.
Mấy người kia nuốt nước bọt, không dám cãi lại.
Phu tử của thư viện được người dìu đứng dậy, chống nạnh, giơ tay đập mạnh lên trán một kẻ trong nhóm, nghiến răng quát:
"Các ngươi muốn tạo phản à? Coi ta đã chết rồi sao? Hay là muốn ta nhường cả thư viện này cho các ngươi?"
"Lão sư..."
"Tiểu tử thúi! Mau cút sang một bên, đừng đứng đây vướng víu, chướng mắt, cản trở Kỷ tiên sinh làm việc!"
Tục ngữ có câu, "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha."
Mấy học sinh bị mắng chẳng dám hó hé, chỉ biết cúi đầu đáp:
"Vâng, học trò tuân lệnh lão sư."
Thế là không ai nói thêm gì nữa, lặng lẽ lui ra.
Cảnh Dung thấy phu tử tuổi cao sức yếu, lại béo phệ khó đứng lâu, bèn sai người mang một chiếc ghế hoa lê đến để ông ngồi nghỉ.
Trong khi đó, Kỷ Vân Thư đã bắt tay vào công việc.
Nàng cẩn thận ráp từng mảnh xương rời rạc lại với nhau—khi thì ghép hai đoạn xương sườn đối xứng, khi thì chỉnh lại từng đốt xương ngón tay nhỏ xíu. Nhìn nàng sắp xếp từng khúc xương như đang chơi một trò ghép hình, những người xung quanh đều lạnh sống lưng.
Khoảng một nén nhang trôi qua, bộ hài cốt rời rạc ban đầu đã được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề ngăn nắp ở trên bàn dài.
Mọi người trợn tròn mắt. Dù bọn họ có hiểu biết về cấu tạo xương người, cũng không chắc có thể xác định chính xác như Kỷ Vân Thư.
Lẽ nào... nàng là đồ đệ của một danh sư?
Nhưng nhìn đôi tay nhỏ nhắn, vóc dáng mảnh khảnh kia, trông đâu có giống!
Kỷ Vân Thư bình tĩnh nói:
"Người chết cao khoảng sáu thước. Dựa vào cấu trúc xương chậu và xương hầu, có thể xác định đây là một nam tử khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thời gian tử vong đã được một năm. Xương có màu than chì, chứng tỏ chất hữu cơ trong xương đã bị bào mòn hoàn toàn. Hiện tượng này chỉ xảy ra khi thi thể bị ngâm trong nước, môi trường thiếu oxy, tốc độ phân hủy chậm hơn so với bình thường. Hơn nữa, phía sau núi, bên miệng giếng có mấy gốc cây đại thụ, địa thế ẩm thấp, râm mát, càng làm chậm quá trình mục rữa. Trong nước cũng không có dấu vết của bất kỳ loại hóa chất phân hủy nào. Nếu chỉ đơn thuần bị ngâm một năm, chất hữu cơ trong xương không thể mất đi nhanh đến vậy."
Nàng hơi nhíu mày.
Chất phân hủy?
Chất hữu cơ?
Những thuật ngữ xa lạ này khiến đám người xung quanh hoàn toàn mơ hồ.
Có kẻ lên tiếng hỏi: "Tiên sinh, lời này có ý gì?"
Kỷ Vân Thư chậm rãi giải thích:
"Chỉ có một khả năng duy nhất khiến chất hữu cơ trong xương bị bào mòn nhanh như vậy, đó là trước khi chết, người này đã chịu tổn thương nghiêm trọng. Máu chảy nhiều đến mức gần như cạn kiệt, sau đó thi thể bị ném xuống giếng. Khi đó, các vết thương đã nhiễm trùng, máu đông đặc, không còn lưu thông. Vì thế, dù bị ngâm trong môi trường râm mát, tốc độ phân hủy vẫn nhanh hơn nhiều so với thi thể thông thường trong cùng điều kiện. Đây chính là nguyên nhân khiến xương có màu than chì."
"Người chết bị trọng thương trước khi bị ném xuống giếng ư?"
"Không sai!"
"Ngươi xác định bằng cách nào?"
Rất đơn giản!
Kỷ Vân Thư thản nhiên đáp:
"Trong thư viện có nhựa cây long não và giấm trắng đúng không? Phiền mang tới một ít, thêm ít tờ giấy trắng nữa."
Chẳng bao lâu, ba thứ đó được mang đến.
Trước đây, khi phát hiện một thi thể âm dương trong Quảng Cự viện, nàng cũng dùng phương pháp này để kiểm nghiệm xem người chết có bị thương trước khi tử vong hay không. Lần này, nàng vẫn áp dụng cách cũ, tiếp tục phá giải bí ẩn!