Đường Tư đảo mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng cắn môi, miễn cưỡng nói:
"Được thôi! Xem như ta cầu ngươi vậy. Ta thừa nhận một mình ta không thể quét hết chỗ này, ngươi giúp ta đi."
Dù là nhờ vả, nhưng giọng điệu vẫn kiêu ngạo như cũ!
Mộ Nhược hừ lạnh: "Cầu người mà như vậy sao? Ít nhất cũng nên hạ giọng một chút chứ."
"Ngươi..."
"Nếu ngươi không muốn cầu ta thì thôi, vậy những gì ta vừa nói cũng coi như chưa từng tồn tại."
Chiêu "lạt mềm buộc chặt" này, hắn chơi cũng không tệ!
Hắn đang định xoay người rời đi thì—
"Được rồi, được rồi! Ta cầu ngươi còn không được sao?" Đường Tư vội vàng gọi lại, giọng điệu cũng mềm xuống. "Mạc công tử, dù gì ta cũng từng cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi thực sự thấy chết mà không cứu?"
Mộ Nhược lập tức hài lòng, gật đầu một cái. Nhưng rồi hắn sực nhớ ra điều gì đó, đôi tai giả trên đầu bất giác giật nhẹ.
Nữ nhân ngạo kiều cứng đầu này, lại thật sự mở miệng cầu ta? Còn nói năng dễ nghe như vậy? Kỳ quái thật!
Hắn vỗ đùi đánh "bốp" một cái, cười lớn: "Đường cô nương đây mà cũng vì một chuyện nhỏ mà chịu hạ mình cầu người sao? Thật khiến người ta kinh ngạc!"
"Ngươi đừng có đắc ý!" Đường Tư tức giận nói. "Ta, Đường Tư, co được duỗi được. Chỉ là mở miệng nhờ vả thôi mà, có gì ghê gớm? Ngươi sẽ không nuốt lời chứ? Ta đã cầu rồi đấy!"
"Ta trước nay nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói ra thì không rút lại." Mộ Nhược cười cười. "Huống hồ, có thể khiến Đường cô nương hạ mình cầu xin ta một lần, món nợ này cũng đáng!"
Dứt lời, hắn búng tay một cái.
Hai thị vệ lập tức tiến vào, cúi đầu cung kính:
"Mạc công tử có gì phân phó?"
"Hai ngươi nghe đây! Đường cô nương có việc, các ngươi tiếp nhận dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Bàn ghế hỏng ném hết đi, cần mua gì thì lập tức thay mới."
Hai thị vệ nhìn nhau, nuốt nước bọt, chần chừ nói:
"Nhưng mà... Vương gia có lệnh, bắt Đường cô nương tự mình chịu phạt."
"Vậy Vương gia có nói là không được ai giúp đỡ không?"
"Hình như... không có."
"Nếu không có, vậy các ngươi hỗ trợ cũng đâu sai?"
...Không sai.
"Được."
Vừa dứt lời, hai thị vệ liền muốn tự vả một cái. Quá mất mặt!
Đường Tư lập tức ném giẻ lau trên vai đi, tiện thể vứt luôn cả cây chổi, phẩy tay tiêu sái nói: "Làm phiền hai vị vất vả."
"Không vất vả."
Hai thị vệ nhận lấy dụng cụ, lặng lẽ cúi đầu bắt tay vào làm.
Lúc này, tiểu đồng trong thư viện chạy vào, liếc nhìn một vòng rồi nói: "Đường cô nương, nếu nơi này không cần ngươi dọn dẹp nữa, vậy mời đến Nho đường quỳ."
"Ngươi nói cái gì?" Đường Tư trợn tròn mắt.
"Phu tử nói rồi, sau khi quét dọn xong, ngươi còn phải quỳ một đêm trong Nho đường."
— Chết tiệt!
Nàng thế nhưng quên mất chuyện này!
Lập tức quay sang nhìn Mộ Nhược cầu cứu.
Nhưng hắn chỉ nhún vai, vô tội đáp: "Không liên quan đến ta. Ta chỉ nhận lời giúp ngươi dọn dẹp, chứ chưa hề nói sẽ thay ngươi quỳ."
"Ngươi thật ti tiện!"
"Ti tiện?" Mộ Nhược nhướng mày. "Ta đã nói rất rõ ràng—là quét dọn, không phải quỳ thay."
Hắn cong khóe môi, giọng điệu mang theo ý cười trêu chọc: "Bất quá... nếu ngươi cầu ta một lần nữa, có lẽ ta cũng có thể suy nghĩ lại, giúp ngươi đi quỳ một lát."
"Ngươi nằm mơ đi! Chỉ là quỳ thôi mà? Cô nãi nãi ta còn sợ chắc?"
Nàng lập tức xoay người, nhìn tiểu đồng nói lớn: "Dẫn đường!"
Khí thế hừng hực!
Tiểu đồng nhấc tay chỉ về phía trước: "Bên này." Thế là dẫn nàng đi thẳng đến nho đường.
Nho Đường.
Nho đường là nơi thờ phụng các bậc thánh hiền Nho học.
Mỗi bài vị đều được lau chùi cẩn thận, bày biện ngay ngắn, hàng trên hàng dưới, đan xen chỉnh tề.
Hương nến thoang thoảng trong không gian, mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt.
Tiểu đồng chỉ xuống nền nhà: "Đường cô nương, mời quỳ."
Sàn nhà trống trơn!
Đường Tư nhíu mày: "Sao ngay cả một tấm thảm cũng không có?"
Tiểu đồng cười nhẹ: "Nho đường làm gì có thảm? Ngày thường phu tử và học sinh đều quỳ như thế. Đường cô nương sợ bẩn sao? Không sao đâu, nền nhà mới được lau sạch, không dơ đâu."
"Ta không phải sợ bẩn!"
"Vậy thì..."
Nàng sợ đau đầu gối!
Đường Tư bĩu môi, phất tay: "Thôi bỏ đi, ngươi ra ngoài đi."
Tiểu đồng không nhúc nhích: "Ta phải nhìn thấy Đường cô nương quỳ xuống rồi mới có thể đi."
Sắc mặt Đường Tư càng ngày càng khó coi. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn răng, trừng mắt nhìn tiểu đồng rồi—
"Bịch!"
Quỳ xuống!
"Vừa lòng chưa?"
Rất vừa lòng!
Tiểu đồng gật đầu, rồi rời đi.
Đường Tư nheo mắt, căm tức nhìn hàng loạt bài vị trước mặt, lầm bầm trong miệng: "Thật vô lý! Đã chết rồi còn bắt người ta phải quỳ? Quá bá đạo!"
Nàng thở dài, lười biếng ngồi bệt xuống, mông đặt lên gót chân, nhàm chán đảo mắt nhìn khắp nơi.
Tay nàng vô thức nghịch sợi dây lưng đỏ trên người, xoay qua xoay lại.
Lặp đi lặp lại mấy chục lần.
Đột nhiên—
Cửa sổ bên hông Nho đường bị ai đó nhẹ nhàng đẩy mở.
Đường Tư từ nhỏ sống trong rừng núi, lại quanh năm hành tẩu trên tuyết sơn, thính giác cực kỳ nhạy bén.
Vừa nghe tiếng động, nàng lập tức nhận ra—đây không phải gió vô tình làm cửa sổ bật ra, mà có người cố ý lén mở.
Nếu không phải kẻ trộm, thì cũng có mục đích gì đó!
Nàng không lập tức xông tới, chỉ lặng lẽ liếc mắt về phía cửa sổ.
Chỉ thấy...
Ba cái đầu nhỏ, đôi mắt tròn xoe, đang len lén thò vào trong.
Là Lâm Thù cùng hai tên bạn học của hắn.
Mấy gia hòa không biết sống chết
Lâm Thù cầm trong tay một chiếc túi đen, bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy không yên.
Hắn vừa định ném túi vào trong Nho đường thì bị một tên bên cạnh kéo lại, thấp giọng nói: "Lâm Thù, hay là thôi đi! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Ngươi sợ cái gì? Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đám rắn này đều là rắn nhà ta nuôi, không cắn người."
"Nhưng nếu lão sư biết được..."
"Ngươi nhát gan như vậy thì cút đi! Cái con nha đầu hoang dã kia chỉnh chúng ta thê thảm như thế, không dạy cho nàng một bài học thì sao nuốt trôi cục tức này?"
Nói rồi, hắn hất tay đối phương ra, cười lạnh.
Sau đó—
Hắn đưa túi đen qua cửa sổ, nắm một góc miệng túi, kéo mạnh xuống.
Ba, bốn con rắn dài trơn trượt lập tức rơi xuống mặt đất!
Những thân hình mềm dẻo, uốn lượn bò chồng lên nhau, rồi từ từ duỗi thẳng ra. Theo bản năng, chúng men theo hướng Đường Tư trườn tới.
Lâm Thù cười hiểm độc: "Lần này xem ngươi còn ngông cuồng được nữa không."
Thế là ba tên kia liền ngồi xổm sát chân tường, hồi hộp chờ đợi tiếng hét chói tai vọng ra từ bên trong.
Bọn chúng làm sao biết được—
Đường Tư đã nhìn thấy toàn bộ!
Từ lúc Lâm Thù len lén mở cửa sổ, cho đến khi hắn trút đám rắn vào trong phòng, nàng đều thấy hết.
Sinh ra và lớn lên giữa núi rừng tuyết sơn, những loài mãnh thú nàng từng đối mặt còn nhiều không kể xiết. Chỉ vài con rắn mà thôi?
Đừng nói là sờ mó, chứ ngay cả bắt lại rồi mổ bụng cũng không thành vấn đề!
Chờ đến khi bốn con rắn bò đến gần, nàng không chút do dự cởi áo khoác, lặng lẽ phủ lên, cuộn tròn bọn chúng vào trong lớp vải.