Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 512: Đường Tư Chịu Trừng Phạt



Chặt đứt một bàn tay!

Cảnh Dung chưa bao giờ tàn nhẫn đến vậy, huống hồ đây lại là một nữ nhân.

Đám thị vệ đứng yên tại chỗ, nhìn nhau do dự.

Cứ như thể đang thầm hỏi: Thật sự phải chém sao?

Cho đến khi—

Cảnh Dung quát lạnh: "Còn đứng đấy làm gì? Ra tay!"

"Tuân lệnh!"

Hai thị vệ lập tức xông lên, giữ chặt Đường Tư.

Nàng giãy giụa kịch liệt, gào lên với Cảnh Dung: "Ngươi là cái thá gì? Đến cả cha ta còn không dám động vào ta, ngươi dựa vào đâu mà muốn chặt tay ta? Buông ta ra!"

Nhưng phản kháng vô ích.

Nàng bị lôi ra tận cửa.

Đúng lúc đó—

"Khoan đã!" Vệ phu tử cất giọng.

Ông kéo vạt áo choàng lê nhẹ trên nền đất, bước lên trước hai bước, chậm rãi cất lời: "Dù Đường cô nương làm loạn nơi này, thiếu tôn trọng nho học, đáng bị trừng phạt, nhưng thư viện Minh Sơn là chốn học vấn, không phải nơi vấy máu."

Mọi người ngạc nhiên.

Vệ phu tử ho nhẹ vài tiếng, tiếp tục: "Việc Đường cô nương gây ra đúng là đáng giận, nhưng không đến mức chặt tay. Đây không phải hành động của bậc thánh hiền. Cảnh công tử, vừa rồi ngươi cũng nói, chuyện này xảy ra trong thư viện Minh Sơn, tất nhiên nên xử lý theo quy củ của thư viện."

Khóe môi Cảnh Dung khẽ nhếch lên— đúng như hắn dự liệu.

Hắn vốn dĩ chỉ đang thử thách Vệ phu tử, đồng thời cũng để lại cho ông một đường lui.

Dù sao, hắn cũng không thực sự định chém tay Đường Tư. Nếu làm vậy, chẳng khác nào hắn và Cảnh Diệc đều là kẻ tàn bạo như nhau.

Vì thế, Cảnh Dung khẽ chắp tay thi lễ: "Vậy giao cho phu tử xử lý."

Vệ phu tử chậm rãi phán quyết: "Học đường bị phá hoại thành thế này, bẩn thỉu, hỗn loạn... Theo quy củ, trước tiên chịu mười roi, sau đó phải dọn dẹp sạch sẽ. Cuối cùng, quỳ trước điện thờ tiên hiền suốt một đêm để sám hối."

Cảnh Dung sảng khoái gật đầu: "Tốt, cứ theo lời phu tử mà làm."

Nhưng người trong cuộc— Đường Tư— lại vùng vằng hét lên: "Ta không dọn dẹp! Lại càng không quỳ! Cả đời này, ta chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, chứ không quỳ trước mấy tên văn nhân các ngươi!"

Kỷ Vân Thư bước đến gần nàng, hạ giọng nhắc nhở: "Ngươi tốt nhất nên an phận. Đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Nếu còn tiếp tục chống đối, chẳng ai có thể bảo vệ ngươi đâu."

"Nhưng ta—"

"Nếu ngươi còn náo loạn, Cảnh Dung sẽ làm thật đấy. Khi đó, ngươi sẽ mất cả bàn tay."

Không phải uy hiếp.

Mà là sự thật.

Đường Tư lặng người, liếc mắt nhìn quanh lớp học ngổn ngang, rồi lại liếc sang Cảnh Dung đầy kiêng dè.

Cuối cùng, nàng nghiến răng, hất mạnh tay, gạt hai tên thị vệ ra xa.

Lườm một cái đầy bực bội, nàng nghiến giọng:

"Được thôi! Quét thì quét! Quỳ thì quỳ!"

Xem như đã thỏa hiệp.

Nhưng đám học sinh trong thư viện không cam lòng, bước lên chất vấn: "Lão sư, như vậy là xong sao? Nàng phá hủy biết bao bàn ghế của chúng ta, còn có vô số thư tịch quý giá, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?"

"Đúng vậy! Không thể chỉ phạt thế là xong!"

Mọi người đồng loạt lên tiếng, ai nấy đều bất mãn với cách xử lý của phu tử.

Vệ phu tử chỉ lặng lẽ quay lưng, sắc mặt bình thản.

Cảnh Dung lên tiếng: "Tất cả tổn thất trong thư viện hôm nay, ta sẽ chịu trách nhiệm. Dù là bàn ghế bị đập vỡ hay sách vở bị hư hại, các ngươi cứ liệt kê danh sách đầy đủ, ta sẽ sai người bồi thường toàn bộ."

Một giọng nói giễu cợt vang lên giữa đám đông: "Có tiền là có thể làm gì cũng được hay sao?"

Đúng vậy, có tiền chính là ghê gớm. Ngươi quản được sao?

Ta là Vương gia!

Ta là thần!

Vệ phu tử nghiêm giọng: "Chuyện này chấm dứt tại đây! Đúng là Đường cô nương sai, nhưng trước đó, Lâm Thù cũng có lỗi trước. Nếu hắn không vì hiếu thắng mà hành động bốc đồng, sự việc đã không đến mức này. Từ giờ, ai cũng không được nhắc lại nữa."

Nói rồi, ông quay sang đám học trò, chỉ tay quát: "Nhìn lại bản thân mình xem! Còn không mau đi rửa mặt sạch sẽ?"

Lúc này, mọi người mới sực nhớ nhìn xuống. Bộ nho sam vốn trắng sạch nay đã bị vấy đầy mực đen. Mặt, tay cũng lấm lem chẳng khác gì trận chiến vừa qua.

Vệ phu tử không muốn nhìn lại cảnh hỗn loạn trong học đường thêm giây nào nữa, chỉ thở dài, khoát tay rời đi, từng bước nặng nề.

Chắc hẳn, đây là lần đầu tiên trong suốt hơn bốn mươi năm làm phu tử, ông phải đối mặt với một màn hỗn loạn đến mức có thể bị liệt vào trong sách phản diện!

Không bao lâu sau, tiểu đồng mang đến một cây chổi cùng một chiếc khăn, tiện tay ném cho Đường Tư, còn không quên cười nhạo: "Đường cô nương, vất vả rồi."

Đường Tư hừ lạnh, vung khăn đáp lên vai, rồi cầm chổi đập mạnh xuống đất vài cái như trút giận.

Cảnh Dung khoanh tay, nhướn mày nhìn bộ dạng tức tối của nàng, cười nhạt: "Cô nương này, lệ khí thật không nhỏ. Nếu không ai cản, chắc ngươi đã lật tung cả thư viện này rồi."

Đường Tư trừng mắt: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thế."

Cảnh Dung cười khẽ: "Ta thích người quyết đoán như ngươi. Nhưng trước hết, quét sạch sẽ đi. Nếu không... chuyện chặt tay vẫn còn đấy."

"Hừ! Chỉ là quét dọn thôi mà, ai mà không làm được?"

Nói rồi, nàng cầm chổi quét bừa quét bãi trong học đường.

Nhưng một tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng thì biết gì về việc quét tước?

Ở nhà, nàng chỉ quen ăn ngon mặc đẹp, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay. Đừng nói đến chổi, ngay cả một miếng giẻ lau cũng chưa từng động vào.

Vậy nên, chỉ trong chốc lát—

Lớp học vốn đã lộn xộn, giờ còn hỗn loạn hơn!

Bàn ghế vốn chỉ lệch vị trí, giờ thì đổ nghiêng ngả.

Mực nước vốn chỉ vấy trên giấy, nay lại loang lổ đầy sàn.

Thảm họa còn tệ hơn trước!

Mộ Nhược cố nén cười, bước đến bên cạnh Cảnh Dung, nhẹ nhàng huých hắn một cái rồi hỏi:

"Ngươi thực sự định để nàng tự xoay xở sao?"

Cảnh Dung nhướn mày: "Ngươi muốn giúp?"

"Ta ngại bẩn tay."

"Vậy thì đừng nói nhiều."

Bị hắn lạnh mặt liếc mắt một cái, Mộ Nhược bĩu môi, không nói gì thêm. Cảnh Dung kéo theo Kỷ Vân Thư rời đi.

Trên đường về hậu viện, Kỷ Vân Thư âm thầm quan sát hắn, thấy sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh như thường, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Nàng chần chừ một lát rồi lên tiếng: "Chuyện này... cũng không thể hoàn toàn trách Đường cô nương. Nếu ta không kéo nàng qua đó, mọi chuyện đã không xảy ra. Hơn nữa, thực sự là Lâm Thù nói năng quá cay nghiệt, khiến nàng tức giận."

Cảnh Dung không đáp.

Kỷ Vân Thư tiếp tục: "Vừa rồi, chàng nói muốn chém tay nàng ấy, chắc cũng chỉ là dọa thôi, đúng không? Chàng cố ý nói thế để cho Vệ phu tử một lối thoát, để ông ấy không vì chàng là Vương gia mà phải nhân nhượng bỏ qua mọi chuyện. Như vậy, ông ấy cũng không ôm hận trong lòng. Chiêu này của chảng , thật sự rất chuẩn xác."

Cảnh Dung vẫn không trả lời. Nhưng đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn lại khẽ nhếch lên, thấp thoáng một nụ cười đầy ẩn ý.

Là cười ma mị? Hay là cười thầm?

Nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì? Sao lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác hắn khó lường như vậy?

Kỷ Vân Thư không nói thêm gì nữa.

Chờ đến khi về đến cửa phòng, nàng vừa định đẩy cửa bước vào thì Cảnh Dung bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đối diện với hắn.

Ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển theo bàn tay đang giữ lấy mình, rồi chạm vào đôi mắt thâm trầm của hắn.

Bốn mắt giao nhau.

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau thật lâu.

"... Làm sao vậy?"

Nàng đột nhiên có dự cảm không lành!

Nụ cười vốn dĩ treo trên khóe môi Cảnh Dung, giờ lại càng sâu hơn.

Hắn hơi siết tay, kéo nàng sát lại gần ngực mình, rồi cúi đầu xuống—

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp!

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com