Kỷ Thư Hàn vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhi tử của ông to chết trong ngục, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Việc Kỷ Vân Thư bị Cảnh Dung đưa đến kinh thành nằm ngoài tầm tay ông ta, nhưng Lưu Thanh Bình thì lại khác. Hòa thượng có thể chạy, nhưng miếu vẫn còn đó, hiển nhiên trở thành mục tiêu để ông ta ra tay.
Bãi nhiễm chức quan của Lưu Thanh Bình chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo. Nếu không phải vì e dè, e rằng Kỷ Thư Hàn đã giết ông ấy rồi!
Mặc dù giảo hoạt đa đoan, nhưng khi đối diện với lời chất vấn của Kỷ Vân Thư, Kỷ Thư Hàn không hề có ý định chối bỏ trách nhiệm.
Ngược lại, ông ta thản nhiên nói: "Hắn bị bãi nhiệm chức là đáng tội. Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, hắn đừng mong có thể quay lại quan trường." Sự phẫn nộ dâng trào trong lòng ông ta!
"Vậy nên, việc Lưu Thanh Bình tiền nhiệm bị giáng chức, cũng là do ông an bài?"
"Đó là quyết định của triều đình."
Kỷ Vân Thư chỉ cười nhạt, không tiếp tục bàn về chuyện này nữa.
Bên ngoài, cơn mưa lớn ào ào đổ xuống, rơi trên mái ngói và nền đá xanh, tạo thành những âm thanh vang vọng.
Nhưng lòng người lại nặng nề khó thở.
Kỷ Vân Thư hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Thư Hàn, hỏi một câu mà cả đời nàng chưa từng dám mở miệng:
"Ông có thể nói cho ta biết, mẹ ta rốt cuộc là ai không?"
Hả?
Mẫu thân nàng là một nữ tử thanh lâu, qua đời vì khó sinh, điều này ai cũng biết.
Ngoài chuyện đó ra, Kỷ gia chưa từng nhắc đến bà. Dường như toàn bộ Kỷ gia đều cảm thấy xấu hổ, đến mức chẳng ai muốn đề cập tới.
Nghe câu hỏi ấy, Kỷ Thư Hàn đột nhiên sững lại, lồng ngực như bị đập mạnh một nhịp. Ông ta khẽ há miệng, im lặng thật lâu rồi mới lạnh lùng thốt ra: "Mẹ ngươi chỉ là một nữ nhân thanh lâu. Nếu năm đó ta không phạm sai lầm, đã không sinh ra một nghịch nữ như ngươi."
Nghịch nữ?
Nực cười!
Kỷ Vân Thư vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Ông không có gì khác để nói sao? Ví dụ như mẹ ta đến từ đâu? Trước khi vào thanh lâu, bà đã sống ở nơi nào?"
"Ngươi hỏi những chuyện này làm gì? Bà ấy đã chết rồi, đào bới một người chết lên để làm gì chứ?"
Kỷ Thư Hàn vung ống tay áo, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đúng vậy, ông ta không muốn nói!
Một nữ nhân thanh lâu, hơn nữa đã chết từ lâu... Có lẽ, dù có hỏi cũng chẳng thể tìm ra được điều gì.
Kỷ Vân Thư không còn kiên nhẫn để tiếp tục đối thoại với kẻ cùng mang chung dòng máu này nữa. Nàng chỉ lạnh lùng xoay người rời đi.
Ngoài cửa, Cảnh Dung đứng lặng bên trái đại môn.
Nàng nhàn nhạt nói: "Người, ngươi đuổi đi đi."
Cảnh Dung gật đầu: "Vậy nàng đi trước, ta sẽ đến ngay."
Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ bước đi.
Cảnh Dung một lần nữa bước vào, vừa hay nhìn thấy gương mặt vô cùng khó coi của Kỷ Thư Hàn. Trong đôi mắt ông ta, như thể đang kìm nén một cơn giận dữ bừng bừng.
Buồn cười thật!
Cảnh Dung chậm rãi ngồi xuống, khóe môi thoáng hiện ý cười: "Kỷ đại nhân, nếu không còn chuyện gì khác, vậy mời ngài quay về đi. Trời đang mưa, xem ra chỉ càng lúc càng lớn."
Rõ ràng là hắn đang đuổi khách!
Lần này Kỷ Thư Hàn đến bái kiến, lễ nghi xem như đã làm tròn, cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục nán lại.
Chỉ là—
Trước khi rời đi, ông ta bỗng nhiên nói một câu đầy ẩn ý: "Vương gia, mặc dù Vân Thư đã bị Kỷ gia trục xuất khỏi gia phả, từ nay về sau không còn là người nhà họ Kỷ, nhưng dẫu thế nào đi nữa, nàng vẫn là cốt nhục của ta. Cái chết của Kỷ Nguyên Chức khiến ta vô cùng đau đớn, nhưng xét cho cùng, những chuyện này đều do Kỷ gia tạo nghiệt mà ra. Nếu sau này Vân Thư có phạm sai lầm, mong Vương gia rộng lượng mà bao dung cho nàng."
Hử? Lão cáo già này lại muốn diễn vở kịch gì đây?
Cảnh Dung cười nhạt, gật đầu đáp: "Kỷ đại nhân cứ yên tâm, bổn vương vô cùng coi trọng nàng, nhất định sẽ chăm sóc chu toàn."
"Vậy là tốt rồi."
Kỷ Thư Hàn cúi người hành lễ, rồi rời đi.
Khi người kia đi hẳn, Cảnh Dung lập tức đi tìm Kỷ Vân Thư.
Nàng đã chờ sẵn.
Vừa bước vào phòng, hắn liền cười nói: "Lão già đó trong lòng vẫn còn nhớ nàng lắm. Trước khi đi còn nhờ ta chăm sóc nàng nữa đấy."
Ai cần chứ!
Kỷ Vân Thư nhếch môi cười lạnh: "Cha ta là hạng người thế nào, không ai hiểu rõ hơn ta. Ông ta chẳng qua chỉ đang thu lại cái đuôi hồ ly mà thôi."
Cảnh Dung khẽ gật đầu, đồng tình: "Có điều, con cáo già này cũng thực sự thảm hại. Nhi tử thì chết, nữ nhi vốn dĩ có thể trở thành Thái tử phi giờ cũng chẳng còn hy vọng. Tuổi già lại mất trắng, cũng đáng thương đấy chứ."
Lời nói không hề có một chút đồng cảm nào, thậm chí còn xen lẫn ý cười chế giễu.
Kỷ Vân Thư trầm mặc giây lát, bỗng nhiên nói: "Sáng mai, nha môn sẽ mở công đường xét xử vụ án của Phúc bá."
Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng!
Cảnh Dung lập tức nghiêm mặt: "Lưu Thanh Bình nói thế nào?"
"Vụ án này nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Có lẽ... sẽ rất khó lật lại."
"Vậy nàng định làm gì?"
"Ta muốn lẻn vào nha môn."
Cảnh Dung hơi kinh ngạc: "Ngay bây giờ?"
"Chúng ta chỉ có một đêm. Ta phải tìm ra chứng cứ chứng minh Phúc bá vô tội. Giờ đây, huyện lệnh Lưu Thiên là người thế nào, chúng ta không thể biết chắc. Nếu Phúc bá thực sự bị ép nhận tội, e rằng vụ án này sẽ rất khó lật ngược."
Ánh mắt nàng thoáng trầm xuống.
Cảnh Dung nhìn nàng, như đã lờ mờ đoán ra điều gì:
"Nàng định..."
"Nghiệm thi."
......
Một canh giờ sau, Cảnh Dung lặng lẽ đưa Kỷ Vân Thư đến nha môn.
Lúc này đã gần đến giờ Tý, trong nha môn ngoài vài tên nha sai canh cổng thì bên trong chỉ còn lác đác mấy kẻ ngủ gà ngủ gật. Nhờ quen thuộc với bố cục nơi này, Kỷ Vân Thư dễ dàng tránh khỏi tầm mắt bọn họ, lặng lẽ men theo đường vòng, tiến thẳng đến phòng đặt thi thể.
Trên người nàng là một bộ y phục dạ hành màu đen, ướt đẫm nước mưa. Đứng ngoài cửa, nàng khẽ rùng mình vài cái, sau đó gỡ nón cói cùng áo tơi xuống, đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, một mùi tử thi nồng nặc bốc ra, gay mũi khó chịu.
Cảnh Dung nhíu mày, thoáng quay đầu né đi. Hắn vốn không thích những nơi có thứ mùi này, nhưng vì nàng, hắn vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa làm "tiểu lang quân" trông chừng.
Bên trong!
Kỷ Vân Thư thắp một ngọn đèn dầu nhỏ. Dưới ánh sáng mờ nhạt, mọi thứ trong phòng dần dần hiện ra, lờ mờ nhưng đủ để nhìn rõ.
Trên một chiếc giá gỗ đơn sơ, thi thể của nạn nhân bị kéo lên từ bùn đất sau cơn mưa lớn, toàn thân được phủ bởi một mảnh vải bố trắng bẩn thỉu. Xung quanh bừa bộn đủ thứ, hỗn độn không khác gì một bãi tha ma.
Kỷ Vân Thư lắc đầu thở dài.
Lúc còn làm việc ở nha môn, nàng chưa từng để nơi này trở nên nhếch nhác thế này. Thi thể tạm lưu giữ ở đây, nàng luôn rắc thêm thương truật và bồ kết xung quanh để hạn chế mùi hôi thối do thời tiết nóng bức hoặc do kéo dài thời gian điều tra.
Đặt ngọn đèn bên cạnh thi thể, nàng nhíu mày, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vén mảnh vải trắng lên.
Một khuôn mặt thối rữa lộ ra!
Do bị chôn dưới đất suốt mấy ngày, làn da đã bắt đầu phân hủy. Hốc mắt trũng xuống, khóe mắt rách nát, sống mũi méo mó. Thêm vào đó, cơn mưa lớn đã cuốn thi thể lên từ trong bùn, khiến toàn bộ cơ thể sưng phồng, bề mặt rách toạc lộ ra da thịt hoại tử, dính đầy đất đỏ và mảnh vụn gỗ.
Nói ngắn gọn, thảm trạng cực kỳ ghê tởm!
Nhưng đối với Kỷ Vân Thư, đây chưa phải là thi thể đáng sợ nhất mà nàng từng thấy.
Không hề có chút chần chừ, nàng đeo bao tay, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên thi thể, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, kể cả...
Phía dưới thân thể nạn nhân!
Bên ngoài, sấm sét đùng đoàng xé toạc bầu trời, ánh sáng chớp lóe xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên thi thể, khiến khung cảnh càng trở nên quỷ dị.
Mãi đến nửa canh giờ sau, nàng mới tháo găng tay, một lần nữa phủ tấm vải trắng lên người nạn nhân, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi rời khỏi phòng.