Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi xuống chiếc giường lớn đã được thay ga mới từ lúc nào.
Chúc Mạn chậm rãi tỉnh lại, cả người ê ẩm như vừa bị xe cán qua, trên eo còn vắt một cánh tay rắn chắc, tấm lưng áp chặt vào lồng ng.ực ấm nóng của người đàn ông phía sau.
Cô đẩy tay anh ra, định ngồi dậy.
"Hay là tổng giám đốc Chúc đưa anh đi làm nhé?"
Anh vùi mặt vào gáy cô, giọng nói khàn khàn lười biếng như cát mịn rơi vào tai, cánh tay lại siết chặt, kéo cô quay người lại, ôm trọn vào lòng.
Cô đối diện với anh, mặt dán lên lồng ng.ực ấm áp, cảm giác tiếp xúc da thịt vào ban ngày lại càng rõ ràng.
Chúc Mạn ngước lên nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của anh, nhịn không được chọc ghẹo:
"Tổng giám đốc Cố không cần quản lý công ty sao?"
Người đàn ông lười biếng nhếch môi cười:
"Sao nào? Anh bỏ tiền ra nuôi bao nhiêu nhân viên, chẳng lẽ không được nghỉ một hôm để ở bên bạn gái à?"
"Tiền hết rồi có thể kiếm lại, nhưng nếu mất em, anh định khóc với ai đây? Ai chịu trách nhiệm được?"
Anh vừa nói vừa cúi xuống, chóp mũi cọ nhẹ lên gương mặt cô, khiến cô ngứa ngáy không chịu nổi.
"Rồi rồi, anh nói cái gì cũng đúng, được chưa?"
Chúc Mạn chịu thua, giơ tay đẩy mặt anh ra. Nhưng không ngờ anh thật sự giống chó con, há miệng ngậm lấy ngón tay cô cắn nhẹ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười lười nhác.
Anh không dùng sức, nhưng Chúc Mạn vẫn tức:
"Anh còn dám cắn tôi?"
"Không cẩn thận, anh sai rồi." Anh cười khẽ, thành khẩn nhận lỗi, nhưng lại là kiểu "anh sai rồi nhưng lần sau vẫn dám".
Chúc Mạn bực mình, ngửa đầu cắn mạnh lên cằm anh, để lại hai hàng dấu răng rõ ràng mới chịu buông ra.
Cô nhìn thành quả, bật cười:
"Tổng giám đốc Cố, nếu còn 'không cẩn thận' nữa, tôi sẽ 'không cẩn thận' cắn chết anh đấy."
Cố Tịch nhìn dáng vẻ vừa ngang ngược vừa quyến rũ của cô, không nhịn được cong môi, cúi xuống bên tai cô thì thầm:
"Được thôi, ngoài chỗ đó ra, em muốn cắn ở đâu cũng được."
Giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng rực, phong thái lưu manh quen thuộc khiến Chúc Mạn đỏ mặt.
"Anh thật quá đáng." Cô đẩy anh ra, chui xuống giường.
Thật hết nói nổi.
Cô đường đường là một người đàng hoàng, không biết sao lại dính phải cái tên này.
Nghĩ đến tối hôm đó, rõ ràng anh trông cũng có vẻ đứng đắn mà?
...
Sau khi rửa mặt xong, dì giúp việc đã mang bữa sáng lên. Chúc Mạn ăn qua loa vài miếng rồi vào phòng thay đồ.
Đứng trước gương toàn thân, cô vừa mặc xong quần áo, thì người đàn ông đã tiến tới từ phía sau, ôm lấy eo cô.
"Cuối tuần này đi hẹn hò nhé? Được không?"
Anh cúi đầu, tì cằm lên hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào tai.
"Hửm? Có đi không?"
Thấy cô không trả lời, anh hơi ngẩng đầu, nhìn cô qua tấm gương, bàn tay véo nhẹ vào eo cô.
Chúc Mạn giữ lấy tay anh, lười nhác nhếch môi:
"Cũng không phải không được..."
Cô hơi ngừng lại, chớp mắt cười:
"Hay là tổng giám đốc Cố khóc một trận cho tôi xem đi?"
Cô nâng giọng, có vẻ hứng thú, thật sự muốn xem thử người đàn ông này khóc sẽ như thế nào.