Chúc Mạn bị Thời Kỳ gọi điện thúc giục mấy lần mới chịu đến, cô không ngờ rằng Chu Vân Khiêm cũng có mặt ở đó.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ buổi hòa nhạc lần trước, khi gặp lại, cả hai đều không cảm thấy ngượng ngùng gì.
Dù sao cũng không thân thiết lắm, anh ta buột miệng đề nghị đính hôn, cô buột miệng từ chối, chuyện bình thường thôi.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy rượu là Chúc Mạn đã muốn nôn, cô chưa uống giọt nào đã bị Thời Kỳ lôi lên bàn đánh bài, thề phải rửa sạch mối nhục lần trước.
Cô ôm mèo, chống đầu, cả người trông lười biếng như sắp ngủ gật:
"Thiếu gia, hay là tớ trả lại chỗ tiền thắng lần trước cho cậu luôn nhé, vậy được không?"
Cô thật sự buồn ngủ.
Thời Kỳ lại rất sĩ diện, nhất quyết phải tự tay thắng lại.
Chúc Mạn vừa ngáp vừa đánh bài loạn xạ.
Cô ngáp liên tục mấy cái, khiến Hứa Thi Ý bên cạnh cũng bị lây, cô ấy nhìn Chúc Mạn chằm chằm:
"Này, cậu đi New York mà sao trông mệt mỏi thế này, ngày nào cũng không ngủ à?"
"Ừm." Chúc Mạn lười biếng ậm ừ một tiếng.
Chứ còn gì nữa.
Chuyến đi có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hết uống rượu đến mức phải nhập viện, lại bị ai đó dày vò đến rã rời.
Sao mà không mệt cho được?
Chu Vân Khiêm nghe vậy, bật cười:
"Hay là đổi người đi, để Chúc tiểu thư nghỉ ngơi chút?"
Thời Kỳ nghe xong thì cười lớn, quay sang nói với Chu Vân Khiêm:
"Mới có tám giờ thôi mà, có gì đâu. Anh đừng nhìn cậu ấy như thế, ngày thường làm gì cũng bộ dạng lười biếng thế này, cứ như trên người không có xương ấy."
Thời Kỳ đã quá quen với dáng vẻ này của Chúc Mạn.
Chúc Mạn lườm cậu ta một cái đầy khó chịu, đúng lúc đó điện thoại bên cạnh vang lên.
Cô cầm lên nhìn, là số mà cô bị ép phải gỡ khỏi danh sách đen.
Cô nghiêm túc nghe máy, đưa lên tai, giọng lười biếng:
"Alo, mẹ hả?"
Đầu dây bên kia, Cố Tịch khựng lại hai giây, rồi bật cười khẽ:
"Con gái ngoan, ai là mẹ của em hả?"
Giọng nói trầm thấp, pha chút ý cười đầy thú vị như một luồng điện, chậm rãi truyền vào tai, mang theo cảm giác tê dại nhẹ nhàng.
Chúc Mạn hơi ngừng một chút, nhưng không quan tâm đến anh, tiếp tục nói:
"Ừ, được rồi, con về ngay đây."
Vừa nói, cô vừa đứng dậy, tiện tay kéo một người đang đứng xem bên cạnh:
"Cậu chơi đi, thua thì tính của tớ, thắng thì của cậu."
Người đó có chút bất ngờ:
"Cảm ơn Chúc tổng."
Thời Kỳ nhìn bóng lưng cô ôm mèo rời đi, cười không hài lòng:
"Không phải chứ Chúc Mạn, Chu Vân Khiêm còn ở đây mà, cậu cứ thế mà đi à?"
Chúc Mạn quay đầu lại, nhìn cậu ta, rồi thản nhiên nói vào điện thoại:
"Mẹ ơi, Thời Kỳ có chuyện muốn nói với mẹ này."
Thời Kỳ vừa nghe liền hoảng hốt, vội vã xua tay:
"Không, không, không có, đại tiểu thư, cậu đi đường bình an nhé!"
Chúc Mạn bật cười, quay người rời đi.
Ra khỏi phòng bao, nhân viên lập tức tiến lên đón lấy con mèo từ tay cô, vệ sĩ theo sát phía sau.
Cô đi về phía thang máy, thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Nhìn xuống màn hình, vẫn chưa cúp máy.
Cô thở dài, lười biếng hỏi:
"Cố tổng, có chuyện gì sao?"
Cô nghe thấy tiếng châm thuốc lá vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó là giọng nói trầm thấp, lười nhác của người đàn ông truyền đến:
"Đang đánh bài với Chu Vân Khiêm à?"
Giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.
Cố Tịch hờ hững rít một hơi thuốc, chờ đợi câu trả lời của người phụ nữ bên kia.
Tiếp đó, anh nghe thấy giọng nói thờ ơ, hời hợt của cô:
"Đúng vậy, Cố tổng có chuyện gì không?"
Nghe cô nói kiểu vô tâm như vậy, Cố Tịch khẽ nhướng mày, làn khói thuốc phả ra làm mờ đi biểu cảm có phần trầm xuống của anh, giọng cười nhạt nhẽo:
"Em có lương tâm không đấy? Có thời gian chơi bài với người khác mà không có thời gian trả lời tin nhắn của bạn trai mình à?"
"Đã nói rõ là không gặp mặt thì phải gọi điện mỗi ngày, Chúc tổng về bận quá nên quên rồi? Hay là Chúc tổng về nhà đọc lại thỏa thuận đi?"
Nhờ anh nhắc, Chúc Mạn mới nhớ đến thỏa thuận với anh. Cô khẽ nhếch môi, cười qua loa với người ở đầu dây bên kia:
"Xin lỗi nha Cố tổng, đúng là có hơi bận một chút, chắc Cố tổng sẽ không giận chứ?"
Nghe giọng điệu vừa lười nhác vừa quyến rũ của cô, Cố Tịch khẽ bật cười, nhưng trong nụ cười có phần không vui.
Đúng là bận thật.
Bận chơi bài với đàn ông khác, nhưng lại không nhớ gì đến anh.
Chúc Mạn bước vào thang máy, rồi nhanh chóng ra khỏi đó, điện thoại bên kia vẫn chưa nói gì.
Cô liếc nhìn màn hình, còn lâu mới hết thời gian quy định trong thỏa thuận. Nghĩ đến việc người nào đó rất hay để bụng, cô tùy tiện hỏi một câu:
"Cố tổng ở New York chơi vui chứ?"
Cô nghĩ anh vẫn còn ở New York, nhưng ngay sau đó, giọng nói lười biếng pha chút oán trách vang lên:
"Nhờ phúc của Chúc tổng, suýt nữa bị ba anh đánh chết, giờ phải làm sao đây?"
Chúc Mạn khẽ nhếch môi:
"Chẳng phải vẫn sống khỏe re sao?"
Cố Tịch nhếch mép cười, tiếp tục nói:
"Chúc tổng có biết bây giờ nhân viên trong công ty đồn gì về anh không?"