"Anh có yếu hay không, Chúc tổng không biết sao? Giờ vẫn còn sức, có muốn thử không?"
Giọng anh khàn khàn, pha chút lười nhác và bệnh tật.
Chúc Mạn không ngờ người này sốt cao đến vậy mà vẫn còn có thể không đứng đắn như thế.
Cô lắc đầu, không muốn đôi co nữa, hỏi:
"Uống thuốc chưa?"
"Chưa." Anh đáp, giọng trầm trầm.
Chúc Mạn nhìn anh, cười nhạt:
"Có kháng sinh không?"
Cố Tịch nheo mắt nhìn cô, trên khuôn mặt đỏ ửng vì sốt nở một nụ cười lười biếng:
"Muốn giết anh?"
Chúc Mạn bật cười:
"Cũng may là anh chưa sốt đến mức ngu người. Đúng vậy, muốn giết anh, sau đó chiếm lấy vị trí Tổng giám đốc của anh."
Dù gì cũng là rượu với kháng sinh, đi luôn một chuyến cũng đáng.
Cô vừa nói xong, ann lại nhếch môi cười khẽ:
"Được, chỉ cần Chúc tổng thích, tất cả đều cho em."
Nói xong, anh lại đưa tay ôm lấy cô, cúi xuống ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng hổi:
"Nói rồi đấy, đến lúc đó theo anh về Hongkong."
Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến Chúc Mạn cảm thấy anh mà sốt thêm chút nữa thì đúng là ngu thật rồi.
Cô đẩy anh ra, đưa tay áp lên khuôn mặt nóng bỏng của anh, xoa nhẹ hai cái:
"Được rồi, đi nằm xuống đi. Hộp thuốc ở đâu? Tôi đi lấy thuốc cho anh."
"Anh nhìn em."
Anh nói xong liền lẽo đẽo theo sau, như thể sợ cô chạy mất.
Chúc Mạn không thèm để ý đến anh, dưới sự chỉ dẫn hờ hững, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc.
Tầng hai - Phòng ngủ.
Chúc Mạn đặt nhiệt kế vào nách anh, vừa gọi điện cho bác sĩ gia đình vừa lật tìm thuốc trong hộp.
Cố Tịch tựa vào đầu giường, mắt lười biếng nhìn cô bận rộn.
Điện thoại vừa cúp máy, cô liếc nhìn nhiệt kế rồi bật thốt lên:
"39.7°C. Đại ca, anh không thấy choáng sao?"
Vừa nãy dưới lầu hai người còn tranh cãi một lúc lâu, anh vẫn chưa ngất, cũng coi như cứng cỏi.
Cố Tịch nhìn cô, lười nhác trả lời:
"Choáng."
Chúc Mạn lắc đầu bất lực, cuối cùng vẫn nghe theo lời bác sĩ, không dám cho anh uống thuốc lung tung vì anh vừa uống rượu. Cô chỉ dán một miếng hạ sốt lên trán anh.
Vừa dán xong, cô định đứng dậy đi lấy nước lạnh thì tay liền bị anh nắm chặt.
Cố Tịch kéo tay cô đặt lên mặt mình, ánh mắt sâu thẳm và nóng bỏng nhìn cô chăm chú, giọng trầm khàn, mang theo chút uể oải:
"Đi đâu?"
Chúc Mạn kiên nhẫn:
"Cố tổng, bác sĩ vừa nói rồi, tôi đi lấy khăn lạnh để chườm hạ sốt cho anh."
Cố Tịch nhìn cô vài giây, rồi mới chịu buông tay.
Chúc Mạn trở lại, liền trực tiếp vén áo anh lên, không chút nương tay lau người cho anh bằng khăn lạnh.
Không thể phủ nhận, cơ thể anh đúng là đẹp.
Làn da nóng bỏng, thân thể vừa bệnh vừa yếu lại mang theo sự gợi cảm kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được mà muốn dày vò anh một phen.
Khó khăn lắm mới lau xong phần trên, không ngờ người đàn ông này lại tiếp tục không đứng đắn.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh khóa chặt cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng khàn khàn cất lên:
"Bên dưới không lau à?"
Chúc Mạn tức đến phát điên, suýt nữa thì ném luôn chiếc khăn ướt đã vắt không biết bao nhiêu lần vào mặt anh.
Cô cười lạnh: "Anh chắc chứ?"
Cố Tịch nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Chúc Mạn lườm anh một cái, vừa giúp anh đắp chăn một cách qua loa vừa lầm bầm:
"Anh nên thấy may mắn đi, Cố Tịch. Bổn tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng hầu hạ ai thế này đâu. Nếu không phải mẹ anh nhờ vả, tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến anh."
"Vì mẹ anh, em mới đến?"
Nụ cười trên môi Cố Tịch vụt tắt ngay lập tức, giọng điệu uể oải trở nên nặng nề.
Thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách.
Chúc Mạn nhìn anh, thở dài:
"Thiếu gia à, mau nghỉ ngơi đi, được không? Tôi mệt rồi, phải đi ngủ đây. Cố mà giữ cái mạng lại, đừng có chết."
Nói xong, cô ngáp dài một cái.
Cố Tịch nhìn cô, nhẹ nhàng kéo chăn, giơ tay về phía cô: