Cố Tịch cong môi, không đáp, chỉ hơi nghiêng người rút ra một điếu thuốc từ hộp trên bàn trà.
Đinh!
Tiếng bật lửa kim loại vang lên.
Điếu thuốc cháy lên, anh ngậm giữa hai ngón tay, hờ hững rít một hơi, làn khói trắng mơ hồ vây lấy gương mặt anh.
Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng trên người cô, không nói gì, nhưng hàm ý lại quá rõ ràng.
Chúc Mạn nhìn anh, cười khinh bỉ:
"Sao? Cố tổng nhìn thế này, lại muốn ngủ với tôi à?"
Giọng cô lạnh nhạt mà khinh thường.
Nhớ lại đêm đó, thể lực của anh có thể gọi là bi.ến th.ái.
Anh còn có thể muốn gì? Nhìn thái độ này, phần lớn lại là lên cơn nghiện, muốn giống lần trước ở Paris, dây dưa mấy ngày mấy đêm mà thôi.
Cố Tịch kẹp điếu thuốc, ánh mắt sâu xa quét qua cô, khói trắng thuận theo bờ môi anh tản ra, che phủ đi một phần đường nét.
Anh cười khẽ, giọng lười biếng mang theo ý cười:
"Không chỉ là ngủ."
Chúc Mạn nhướng mày nhìn anh, ngay sau đó nghe thấy giọng điệu thản nhiên của anh vang lên:
"Muốn tôi từ bỏ dự án này rất đơn giản, chỉ cần Chúc tổng đồng ý làm bạn gái tôi."
"Bạn gái?"
Chúc Mạn bị anh chọc cười.
Không biết anh lại phát điên gì nữa.
"Làm bạn gái anh, chẳng thà tôi về cưới chồng. Người mẹ tôi chọn cho tôi, ngoại hình, vóc dáng, nhân phẩm, gia thế đều hoàn hảo. Cố tổng lấy đâu ra tự tin vậy?"
Cô cười cười, quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó không thèm để ý nữa, nhét tay vào túi áo khoác rồi xoay người rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ xem về nhà nên cầu xin vị mẫu thân "quân vô hí ngôn" kia thế nào.
"Làm bạn gái hai năm."
Vừa đi được vài bước, giọng nói nhàn nhạt của anh lại rơi vào tai.
Chúc Mạn âm thầm đảo mắt, tiếp tục bước đi.
"Vậy một năm."
Đột nhiên, cổ tay bị kéo lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ngay phía sau.
Chúc Mạn xoay người, hất tay anh ra, bỗng nhiên từ trong mắt anh nhìn ra chút thỏa hiệp, thậm chí là một chút... uất ức.
"Cố tổng rốt cuộc muốn gì?"
Cô khó hiểu.
Cố Tịch cúi mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, khóe môi cong lên lười nhác:
"Chỉ muốn hẹn hò với Chúc tổng một lần, không được sao?"
"Chỉ muốn có một người bạn gái sẽ chủ động hôn tôi, chủ động ôm tôi, chủ động tìm tôi, không được sao?"
Chúc Mạn bị anh làm cho bật cười.
Cô hừ nhẹ, nhìn thẳng vào anh:
"Anh thiếu thốn tình cảm à?"
Không ngờ anh lại không chớp mắt, mặt không đỏ, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt gật đầu:
"Thiếu."
Chúc Mạn cạn lời nhìn anh.
Đúng là mặt dày vô đối.
Cô bỗng nhớ ra, lần trước cô đã chụp một loạt ảnh rùa con của anh.
Chẳng phải đây là cơ hội tốt để mang ra uy hiếp anh sao?
"Cố tổng có phải quên rằng tôi vẫn còn ảnh của anh trong tay không?"
Chúc Mạn lấy điện thoại từ túi áo khoác, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt anh, cười nhạt.
Cố Tịch nhìn động tác của cô, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt:
"Chúc tổng cứ tùy ý xử lý."
Anh chỉ đứng lười biếng ngay trước mặt cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, hoàn toàn không có chút bận tâm nào về chiếc điện thoại trên tay cô.
Chúc Mạn quan sát anh một chút, rồi lại ném điện thoại vào túi, cười nhạt đầy qua loa:
"Cố tổng thiếu thốn tình cảm, nhưng tôi thì không. Xin lỗi nhé, Cố tổng."
Nói xong, cô ưu nhã xoay người, tiếp tục đi về phía cửa.
"Một SEA có thể giúp Thiên Nghệ vươn tầm quốc tế và thoát khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu, không tự do, Chúc tổng không thấy đáng sao?"