Suối nước nóng mờ hơi, ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt nước gợn sóng. Không khí nóng bỏng và ám muội lan tràn, kí.ch th.ích từng đợt sóng tình khó dứt.
"Cầu xin anh đi, em yêu."
Người đàn ông cúi xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm, lười biếng nở nụ cười. Trên gương mặt quyến rũ đầy mê hoặc hiện lên sự trêu chọc cố ý.
Chúc Mạn cảm thấy người đàn ông này thật sự quá đáng, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ:
"Cút."
Cố Tịch nhếch môi cười cợt, vòng tay siết chặt cô hơn, tiếp tục trò đùa nguy hiểm của mình. Trong căn phòng suối nước nóng xa hoa, tiếng rên khẽ và hơi thở gấp gáp quấn quýt hòa cùng tiếng nước vỗ nhẹ nhàng.
Trên sàn, chiếc điện thoại đã đổ chuông nhiều lần nhưng màn hình lại tắt ngấm.
Bên ngoài cổng vòm La Mã, người phục vụ vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, như thể chẳng hề nghe thấy gì.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong phòng ngủ liền kề khu suối nước nóng, Cố Tịch khoác áo tắm, lười biếng tựa vào tường tủ quần áo, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Chúc Mạn đã thay xong trang phục.
Chiếc váy đuôi cá màu rượu vang ôm sát đường cong quyến rũ của cô, khoác hờ một chiếc khăn choàng trên vai, mái tóc đen dài buông xõa tùy ý. Đôi mắt sáng lấp lánh vừa ngước lên liền chạm ngay vào ánh nhìn tr.ần tr.ụi và nóng rực của người đàn ông kia—ánh mắt sâu hun hút như muốn nuốt chửng cô.
Chúc Mạn không để tâm, chậm rãi xịt nước hoa lên cổ tay.
Cố Tịch bước lại gần, vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi nhẹ trên cổ cô, giọng trầm thấp lười biếng mà lại chứa đựng ý cười đầy mờ ám:
"Chúc tổng dùng nước hoa gì vậy? Sao thơm quá, đến giường tôi cũng ngập tràn hương của em rồi."
Chúc Mạn nhìn anh qua gương, cong môi cười khẽ:
"Cố tổng thích không?"
Người đàn ông không đáp, ngón tay chậm rãi vuốt ve eo cô, cúi đầu hôn lên cổ trắng nõn.
Chúc Mạn để mặc anh, khẽ cười nói:
"Nếu Cố tổng thích như vậy, chi bằng thử một chút xem sao?"
Nói rồi, cô cầm chai nước hoa trên tay, nhấn liên tục vào cổ anh. Những ngón tay thon dài sơn móng đỏ nhẹ nhàng lướt qua cần cổ gợi cảm của người đàn ông.
Chất lỏng thơm nồng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.
Cố Tịch hơi cau mày, đưa tay chạm vào làn da ẩm ướt trên cổ, rồi giơ lên ngửi thử.
Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt của Thời Kỳ và đặc biệt là Thịnh Tiêu, cô nàng cười ngượng ngùng.
Chúc Mạn nghe hai người kẻ tung người hứng, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của một ai đó—cặp mắt kia thâm trầm, sâu hút, tựa như ngọn sóng ngầm cuộn trào giữa không trung.
Cố Tịch đang lười biếng ngồi trên ghế uống nước, xung quanh có một vòng người vây quanh, nam có nữ có.