Tiếng giày cao gót lộc cộc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Chúc Mạn bước tới, không một lời báo trước, kiễng chân chạm vào mặt anh, rồi trực tiếp hôn lên môi anh.
Cố Tịch hơi cúi người để mặc cô hôn, trong mắt lóe lên tia bất ngờ.
Người phụ nữ khẽ nhắm mắt, câu lấy anh mà hôn sâu. Nhưng thấy anh không phản ứng lại, cô dừng lại, trong đôi mắt long lanh ánh lên chút bất mãn.
Cố Tịch nhìn bộ dạng của cô, khẽ nhếch môi, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào lòng, giọng cười trầm thấp:
"Hôm nay Chúc tổng chủ động như vậy sao?"
Chúc Mạn không nhịn được nhíu mày:
"Bớt lắm lời đi."
Cố Tịch cười lười nhác:
"Được, không nói nữa."
Nói xong, anh cúi đầu chiếm lấy môi cô một cách mạnh mẽ.
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Ở ngay cửa ra vào, hai người quấn lấy nhau, bầu không khí nóng bỏng đến mập mờ.
Một lúc lâu sau, anh nhìn người phụ nữ trước mặt với chiếc váy xộc xệch và đôi môi hơi sưng đỏ, yết hầu khẽ lăn, liền cúi người bế thốc cô lên, sải bước đi thẳng lên lầu.
Trong căn phòng rộng lớn, bộ lễ phục tinh xảo bị tùy tiện ném xuống đất.
Gió đêm từ ban công thổi vào, làm tấm rèm cửa khẽ bay, khuấy động bầu không khí ẩn chứa chút mờ ám.
Giữa lúc cảm xúc dâng trào, Chúc Mạn chợt nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài, cô thở gấp, đẩy người đàn ông trên người mình ra:
"Đợi đã."
Cố Tịch giữ lấy tay cô, ấn xuống bên cạnh, lại cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn:
"Không đợi được."
Chúc Mạn nghiêng đầu, lại lên tiếng:
"Bên ngoài có tiếng động."
Cố Tịch lười biếng nhếch môi:
"Không có."
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị anh cuốn vào nụ hôn nóng bỏng, ngay cả âm thanh "ưm ưm" cũng bị anh cướp đi hết.
Cố Thu vừa về đến nhà thì nghe mẹ cô nói hôm nay ai đó đến Bắc Thành.
Cô nghĩ mai là cuối tuần, ăn xong bữa với bạn rồi về cũng được.
Nhưng vừa vào cửa lại không thấy bóng dáng anh trai đâu.
"Anh?"
"Anh ơi?"
"Cố Tịch?"
Gọi mấy tiếng mà không ai trả lời.
Cô vừa đi lên lầu vừa lẩm bẩm:
"Ủa? Mẹ không phải nói anh về Bắc Thành rồi sao? Sao không thấy nhỉ?"
"Lại đi ăn chơi đàn đúm rồi à? Bảo sao chưa có ai chịu lấy."
Cố Thu vừa càu nhàu vừa bước đến cửa phòng ai đó, phát hiện cửa chỉ khép hờ, bên trong mơ hồ có tiếng động.
"Thì ra là ở nhà."
Cô vừa lầm bầm vừa nghĩ chắc anh trai lại đang xem phim như mọi khi, liền đẩy cửa đi vào:
"Anh, em gọi mãi sao không trả lời?"
Vừa nghe tiếng em gái ngoài cửa, hai người trên giường lập tức sững lại.
Cánh cửa vừa bật mở, Cố Tịch lập tức kéo chăn trùm kín cả hai người từ đầu đến chân, không để lộ chút sơ hở nào.
"Anh đang làm gì vậy?"
Cố Thu khoanh tay tựa vào cửa, bực bội nói.
Không khí thoáng chốc trở nên vô cùng lúng túng và im lặng.
Người nào đó trong chăn, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Ra ngoài."
Cố Thu nhìn cái đống mền tròn vo trên giường, còn đang thắc mắc anh trai bị sao, thì chợt liếc thấy bộ váy trắng bị vứt dưới đất cùng với...
Cô không ngốc, mặt lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Vội vàng hét lên một tiếng đầy ngượng ngùng:
"Hai người đang... làm cái quái gì thế? Không biết khóa cửa à?"
Gào xong, cô lập tức quay người bỏ chạy, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Chúc Mạn lần đầu tiên thấy người đàn ông này đen mặt như vậy, không nhịn được bật cười.
Cố Tịch vẫn còn giữ vẻ mặt u ám, thấy cô cười trên nỗi đau của mình, liền đưa tay véo eo cô, giọng lạnh tanh:
"Còn cười?"
Chúc Mạn nhột, vội đè tay ann xuống:
"Tôi đã nói bên ngoài có động tĩnh rồi mà, là anh quá nhập tâm thôi."
Dưới ánh đèn hắt qua chăn, cô thấy đôi mắt anh sâu thẳm, bỗng không nhịn được vỗ vai anh một cái:
"Tránh ra nào."
Cố Tịch nhìn người phụ nữ dưới thân, nhướn mày:
"Tôi còn chưa vào đâu đấy."
Chúc Mạn giơ chân đạp anh xuống, quấn chăn lại, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, thản nhiên bỏ lại ba chữ: