Cố Tịch hiếm khi nghiêm túc trả lời mẹ, giọng điệu có chút lười nhác:
"Đi dạo phố?"
"Đúng vậy, hai người còn khoác tay nhau, thân thiết lắm, không biết còn tưởng là con gái ruột hay con dâu ấy chứ."
Nói xong, Tịch Vận liền nghe thấy con trai mình bật cười khẽ.
Bà nhìn anh, cười cười:
"Ồ, sao thế? Nghe thấy là cô ấy thì sốt ruột à? Không phải con nói chẳng có gì với người ta sao?"
Tịch Vận nhớ rõ, hôm đó bà gọi điện cho anh, chỉ nhận được một câu trả lời lười biếng, dửng dưng. Sau đó, tin hot search cũng bị gỡ xuống nhanh chóng, bà chẳng để tâm nhiều, chỉ cho rằng truyền thông thêu dệt linh tinh mà thôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ con trai bây giờ, có vẻ cũng không hẳn là không quan tâm.
Tịch Vận ngồi xuống, bắt đầu hóng chuyện:
"Con với cô gái đó?"
"Quan hệ hợp tác." Cố Tịch cong môi cười.
Tịch Vận rõ ràng không tin:
"Chỉ là hợp tác thôi?"
"Không thì mẹ còn muốn là quan hệ gì? Còn định phát triển luôn à?" Cố Tịch lười nhác cười, giọng điệu trêu chọc.
Tịch Vận liếc anh một cái: "Lẻo mép."
Cố Tịch khẽ cười một tiếng.
Anh cũng không tiện nói rằng, thực ra là anh thèm khát cơ thể người ta. Nếu không phải mẹ anh dịu dàng, chắc đã giơ tay đánh anh rồi.
Tịch Vận vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:
"Mẹ nói này, con thu bớt cái tính này đi, cứ thế này mãi, đến vợ tử tế cũng chẳng kiếm được đâu."
Cố Tịch chậm rãi nhếch môi:
"Vậy thì sao giờ, cô đơn cả đời thôi chứ biết làm sao."
Tịch Vận nhìn anh như vậy, không nhịn được bật cười:
"Đến lúc đó con sẽ khóc cho mà xem."
⸻
Biệt thự nhà Dư.
Chúc Mạn suýt nữa muốn chạy trốn vì sự nhiệt tình quá mức của ông bà Dư. Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, cô lại bị bà Dư kéo lại nói chuyện rất lâu.
Một cuộc gọi từ Thịnh Tiêu cứu nguy cho Chúc Mạn.
"Đại tiểu thư, nghe nói cậu đến Hongkong rồi, ra ngoài uống một ly không?"
"Gửi địa chỉ cho tớ."
Chúc Mạn cúp máy, nói lời tạm biệt với ông bà Dư:
"Chú dì, thật ngại quá, tối nay con có hẹn với bạn rồi, vậy con xin phép đi trước ạ?"
Chuồn thôi.
Bà Dư tuy vẫn chưa nói chuyện thỏa thích, nhưng nghĩ cũng muộn rồi nên không giữ cô lại nữa.
"Vậy cũng được, để Tư Nghiên đưa con đi nhé. Khi nào rảnh lại đến chơi." Nói xong, bà liếc nhìn con trai không xa.
Dư Tư Nghiên bước tới, nhìn Chúc Mạn, cười nói:
"Đi thôi, anh đưa em đi."
Chúc Mạn mỉm cười chào tạm biệt ông bà Dư, rồi cùng Dư Tư Nghiên rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người, bà Dư khẽ thở dài:
"Anh nói xem, Mạn Mạn với con trai mình có phải không có cảm giác với nhau không?"
Ông Dư liếc nhìn bà:
"Chẳng phải cả buổi tối rồi vẫn chưa rõ sao?"
Bà Dư thở dài một hơi thật sâu.
"Đáng tiếc quá."
"Nhưng anh thấy Tư Nghiên đối với Mạn Mạn có vẻ không giống với những người khác."
⸻
Bầu trời đêm rực rỡ, Hongkong chìm trong ánh đèn lung linh, những tòa cao ốc rực rỡ ánh sáng phản chiếu lên nhau, phô bày sự xa hoa mê hoặc.
Địa điểm mà Thịnh Tiêu gửi là quán bar Rose Sky, nằm trên tầng 52 của khu vực sầm uất nhất Hongkong.
Từ đây có thể phóng tầm mắt chiêm ngưỡng toàn cảnh cảng biển lung linh tráng lệ.
Tại khu ghế lô lớn sát cửa sổ kính trong suốt, đám bạn bè đang chơi trò chơi, uống rượu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Thịnh Tiêu nhìn thấy Chúc Mạn và Dư Tư Nghiên cùng xuất hiện thì hơi ngạc nhiên:
"Sao hai người lại đi cùng nhau thế?"
Dư Tư Nghiên cười cười:
"Hôm nay Mạn Mạn ăn cơm ở nhà anh."
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí lập tức rộ lên những tiếng trêu chọc mập mờ.
Thịnh Tiêu cũng hùa theo, huých nhẹ vào Dư Tư Nghiên:
"Ây dô, mời người ta đến nhà ăn cơm rồi à? Anh em quen biết lâu thế mà chưa từng mời em đến nhà anh ăn bữa nào đấy nhé."
Chúc Mạn nhấp một ngụm rượu, lười biếng liếc cậu ta một cái, môi đỏ hơi mở, giọng điệu ung dung:
"Thịnh Tiêu."
Thịnh Tiêu nhìn dáng vẻ cô, lập tức hiểu ý, không dám trêu chọc thêm, cười cười nói:
"Ấy ấy, chị Mạn, nào nào, cạn ly, hoan nghênh cậu đến Hongkong lần nữa."