Sự "cố ý" này lập tức thu hút không ít sự bàn tán, Thịnh Tiêu cũng chú ý tới. Cậu ta ra hiệu với Dư Tư Nghiên, cả hai cùng bước qua, đứng lại gần đó.
Trước tiên, cậu ta nhìn Chúc Mạn, thấy cô không có vấn đề gì, sau đó mới đưa mắt sang người bên cạnh.
Trên ống tay áo của Cố Tịch là một mảng rượu loang lổ, nhưng anh ta chỉ nhướng mày, cười đầy ẩn ý nhìn người phụ nữ bên cạnh. Còn Chúc Mạn thì nhìn lại anh, vẻ mặt có chút hả hê.
Dư Tư Nghiên lên tiếng, giọng ôn hòa: "Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì vậy?"
Cố Thu lập tức xen vào: "Chị Chúc hắt rượu lên người anh tôi."
Cô ta đứng bên cạnh anh trai mình, giọng nói mang theo chút bất bình.
Rõ ràng là cố ý, cô ta nhìn thấy hết rồi!
Chúc Mạn sắc mặt không đổi, giọng điệu thản nhiên: "Tay hơi mềm."
Thịnh Tiêu liếc cô một cái, trong mắt thoáng hiện một tia tán thưởng không quá rõ ràng.
Dư Tư Nghiên nghe vậy, trên mặt mang theo vài phần áy náy: "Xin lỗi nhé, tổng giám đốc Cố. Hay là vào phòng nghỉ thay bộ khác trước đi?"
Nói rồi anh ta gọi phục vụ: "Dẫn tổng giám đốc Cố đi thay đồ."
"Vâng."
Nhân viên phục vụ nhìn người đàn ông khí thế áp đảo nhưng lại mang vẻ lười nhác kia, không hiểu sao có chút sợ hãi.
Nhưng Cố Tịch vẫn không có ý định rời đi.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta khóa chặt trên người Chúc Mạn, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đáp lại lời cô vừa nói:
"Tay đúng là rất mềm, tổng giám đốc Chúc. Nhưng... cô định bồi thường bộ quần áo này thế nào đây?"
"Tổng giám đốc Cố, là tôi tiếp đón không chu đáo. Chuyện quần áo, tôi sẽ đền."
Dư Tư Nghiên không đợi Chúc Mạn trả lời, trực tiếp nhận lỗi.
Cố Tịch nhàn nhạt liếc anh ta, cười cười.
Cố Thu nhìn Dư Tư Nghiên, lập tức không vui: "Anh, từ khi nào mà anh lại keo kiệt như thế?"
"Anh trai em vốn dĩ rất keo kiệt mà."
Cố Tịch thong thả trả lời.
"Xì." Cố Thu hừ một tiếng.
Cố Tịch lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ý cười mang theo chút phong lưu lười biếng:
"Thật ra cũng không cần đền, tổng giám đốc Chúc mời tôi một bữa ăn để trấn an tinh thần là được rồi."
Thịnh Tiêu và Bùi Vân Thâm nghe vậy, đồng loạt cảm thấy người đàn ông này thật sự quá cáo già.
Chúc Mạn nhìn anh, khẽ cười, gương mặt trắng nõn xinh đẹp lộ ra vẻ tùy tiện và hời hợt: "Được thôi, tổng giám đốc Cố cứ chờ đi."
Cố Tịch gật đầu, cười nói: "Được, tôi chờ."
Nói xong, anh ta thảnh thơi xoay người rời đi.
Nhân viên phục vụ theo sát phía sau, ấn nút thang máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, người đàn ông đút tay vào túi, bước vào trong, đôi mắt hơi cụp xuống, lười nhác nói:
"Cậu không cần đi theo."
Nhân viên phục vụ sững sờ, sau đó lập tức kính cẩn đáp: "Vâng, tổng giám đốc Cố."
Thang máy đưa anh ta lên thẳng tầng cao nhất, vào phòng suite riêng.
—
Sau khi Cố Tịch rời đi, Cố Thu quấn lấy Dư Tư Nghiên, để lại không gian cho Thịnh Tiêu và Chúc Mạn nói chuyện.
Thịnh Tiêu cười, hạ giọng hỏi cô: "Tiểu thư, anh ta chọc giận cậu à?"
"Nói nghe xem anh ta đã chọc cậu thế nào? Khiến cậu không thèm để ý đến hợp tác, còn dám hắt rượu lên người anh ta trước mặt bao nhiêu người."
Thịnh Tiêu cười cười, nhìn cô đầy ý vị sâu xa.
"Nhỡ đâu anh ta đột nhiên tức giận, không hợp tác với cậu nữa thì sao?"
Chúc Mạn bật cười nhẹ, không để tâm.
Chỉ là mất đi một lựa chọn tốt nhất mà thôi, đâu phải không có lựa chọn khác.
Thịnh Tiêu còn định nói gì đó thì Cố Thu bỗng dưng xen vào: "Chị Chúc, khi nào chị về vậy?"
Cô gái nhỏ này không biết che giấu cảm xúc, bộ dạng muốn đuổi người đã viết hết lên mặt.
Chúc Mạn nhàn nhạt cong môi: "Ngày mai."
"Hay quá! Chị Chúc có thời gian thì lại đến Hongkong chơi nha!"
Cố Thu không giấu được niềm vui, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.
Chúc Mạn nhìn cô bé, rồi lại nghĩ đến người đàn ông vừa rời đi.
Hai anh em nhà họ Cố, một người tâm tư sâu không lường được, hoàn toàn không thể nhìn thấu, một người thì suy nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt.
—
Nửa sau bữa tiệc, Thịnh Tiêu có việc nên đi trước.
Cố Thu thì như một con sâu nhỏ, cứ bám dính lấy Chúc Mạn không rời.
Đám bạn của cô ta nhìn mà chẳng hiểu nổi.
Cuối cùng có người kéo cô ta sang một bên hỏi nhỏ.
Cố Thu chỉ bâng quơ ném lại một câu: "Mấy cậu biết gì chứ? Đây gọi là chiến lược."
Nói xong, cô ta lại chạy về phía Chúc Mạn.
Đừng nhìn cô ta ngốc nghếch thế này, nhưng đúng là cô ta không hề để Dư Tư Nghiên và Chúc Mạn có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Sau khi tiệc tối kết thúc, mọi người túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Cố Thu đứng giữa Chúc Mạn và Dư Tư Nghiên, thân mật khoác tay cô, vừa đi vừa cười nói.
Trước cổng lớn của khách sạn Vati, Dư Tư Nghiên quay sang nhìn Chúc Mạn: "Mạn Mạn, để anh sắp xếp người đưa em về nhé."
Chúc Mạn khẽ cười: "Không cần đâu, tài xế của em đang đến rồi."
"Anh Tư Nghiên, chị Chúc có người đón rồi, anh đưa em về được không? Em không có ai đón cả." Cố Thu cười ngọt ngào nhìn anh.
Dư Tư Nghiên hơi ho khan, thu lại ánh mắt, ra hiệu về phía trước: "Anh trai em đến đón em rồi kìa."
Cố Thu quay đầu, lập tức thấy xe của anh trai mình dừng ngay trước mặt.
Chiếc Bentley đen quen thuộc, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Anh trai cô ngồi ghế sau, đã thay một bộ vest khác, ánh mắt quét qua, không rõ đang nhìn ai.
"Lên xe."
Câu này không biết nói với ai, Cố Thu tưởng anh gọi mình, lập tức nhăn mặt từ chối: "Em mới không ngồi xe anh đâu!"
Cố Tịch khẽ nhếch môi: "Anh gọi em sao?"
Cố Thu: "?"
Cô chớp mắt nhìn quanh, ngoài cô ra, ở đây còn ai đáng để anh trai cô gọi sao?
Cố Tịch không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của em gái, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh cô ta, giọng trầm thấp lười nhác vang lên trong màn đêm, đặc biệt cuốn hút: