Nhờ sự giúp đỡ của Đại nương, lại thêm việc bọn người kia sau khi đạt mục đích liền sớm rời đi, dần dà, người trong làng cũng bắt đầu tiếp nhận sự hiện diện của Lục Ngôn Hòa.
Hắn... cuối cùng cũng đã bắt đầu trưởng thành.
Sau khi xác nhận rằng đám người kia không còn quay lại nữa, Lục Ngôn Hòa lần đầu tiên bước ra khỏi sân, rồi như vô tình, chỉ dẫn cháu trai của trưởng làng luyện văn.
Mọi người đều biết, bài văn của đứa nhỏ đó xưa nay tầm thường, khó lòng qua được kỳ khảo hạch ở phủ.
Vậy mà chỉ nhờ đôi ba lời chỉ điểm của Lục Ngôn Hòa, bài ấy lại được chính vị phu tử nghiêm khắc nhất của thư viện khen ngợi.
Trưởng làng mừng rỡ khôn xiết, từ đó đối đãi với hắn càng thêm thân thiết.
Ánh mắt của dân làng nhìn hắn cũng dần dịu lại.
Những ánh nhìn kỳ lạ đã vơi đi nhiều.
Vốn là, người có học thức, ở đâu cũng đáng quý.
Từ đó, Lục Ngôn Hòa bắt đầu nhận việc chép sách, viết thư giúp người trong thôn để kiếm thêm chút bạc.
Chỉ là, mỗi lần làm việc ấy, hắn vẫn rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Toàn bộ số bạc kiếm được, hắn đều đưa cho ta.
Ta nhìn túi tiền, có phần kinh ngạc:
“Tháng này, đưa nhiều quá rồi.”
“Không.”
Hắn dừng lại giây lát, rồi cất giọng thấp nhẹ:
“Hôm đó... ta có nghe được ngươi nói chuyện với Đại nương. Nếu không có ngươi, dân làng sao có thể dễ dàng tiếp nhận ta như vậy. Đa tạ.”
Tiểu công tử vốn không quen nói lời cảm tạ, lời nói càng về sau càng nhỏ dần.
Dứt câu, đôi tai đã đỏ bừng.
Ta chỉ mỉm cười, đáp nhẹ như không:
“Có gì mà cảm tạ? Ngươi là phu quân của ta, giúp ngươi vốn là lẽ nên làm.”