"Vậy còn ngươi? Ngươi ở đâu? Ta từng nói rồi, nếu ta còn sống mà về được kinh thành, nhất định sẽ đưa ngươi theo."
"Giang Chiêu, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến việc cùng ta hồi kinh? Ngươi chưa từng tin lời ta nói sao?!"
Câu cuối cùng gần như là một tiếng gào.
Ta lặng người.
Chẳng qua là... ta cho rằng hắn vốn không thích ta.
Mu bàn tay chợt trở nên ướt lạnh.
Ta sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn, liền thấy hắn cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, dáng vẻ như đã chịu quá nhiều ấm ức.
"Ngươi... ngươi đừng khóc."
Ta luống cuống muốn lau lệ cho hắn, nhưng lại chần chừ.
Cuối cùng, Lục Ngôn Hòa kéo tay ta áp lên mặt mình, giọng khàn khàn:
"Khăn tay không đưa, tay cũng không chịu cho ta chạm? Giang Chiêu, ngươi nói không thích là không thích được sao?"
Chỗ tay chạm vào, nóng như thiêu.
Ta chau mày, không khỏi lo lắng:
"Ngươi đã ăn phải thứ quỷ quái gì vậy, ta phải đi gọi Tống đại phu—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không được đi!"
Lục Ngôn Hòa giận dỗi cắt lời, hệt như một đứa trẻ đang hờn dỗi:
"Ngươi không tin ta, không quan tâm ta, dù ta có c.h.ế.t đi hay tàn phế, cũng chẳng liên quan gì đến ngươi đúng không?!"
Nghe vậy, lần đầu tiên ta sa sầm nét mặt:
"Nếu ngươi nghĩ vậy, thì những tháng ngày ta chăm sóc thân thể cho ngươi trước đây đều là vô ích."
"...Ta không có ý đó."
Lục Ngôn Hòa giật mình, sắc mặt xám đi, giọng nói cũng nhỏ hẳn:
"Ta chỉ là tức, tức vì ngươi muốn hòa ly với ta."
"Rõ ràng ta đã tính, đưa ngươi về gặp phụ mẫu, gặp tỷ tỷ ta. Chuyện thành thân ban đầu là ta ủy khuất ngươi, nên ta đã hỏi Tô tiểu thư lễ nghi trong kinh ra sao. Ta định sau này phải tổ chức cho ngươi một lễ cưới đàng hoàng, đàng hoàng bước vào phủ Tướng quân, không để ai xem thường ngươi..."
"Ta còn nghĩ—"
Nói đến đây, nước mắt hắn như vỡ đê, từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn đưa tay lau, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều hơn, cuối cùng chỉ còn tiếng nghẹn ngào:
"Nhưng ngươi không tin ta. Ngươi không muốn đi cùng ta. Ngươi muốn hòa ly. Mọi tính toán của ta... đều tan thành mây khói!"
"Ta..."
Một ý nghĩ táo bạo chậm rãi hiện lên trong tâm trí ta.
Ta hít sâu một hơi, hỏi:
"Nhưng trước đây ngươi từng nói... ngươi không thích ta."
"Chuyện từ bao giờ rồi?! Ta đã bao lâu không nói lại nữa chứ?!"
Lục Ngôn Hòa vừa tức vừa lo:
"Ngươi... ngươi sao lại nhỏ nhen như thế? Lúc trước không thích thì đã sao? Sau này thích không được à?! Nếu ta không thích ngươi, vậy ta vì sao phải làm y phục cho ngươi? Vì sao phải quản chuyện nhà? Vì sao phải dò hỏi sinh thần của ngươi? Vì sao phải dạy dỗ những kẻ bất kính với ngươi?!"
"Ngươi sao cứ nhớ mỗi câu ta từng nói, mà quên hết những gì ta đã làm?!"
Lúc này, đến lượt ta im lặng.
Nghĩ kỹ lại, dường như... đúng là như vậy thật.
Chỉ vì những lời người khác nói rằng ta không xứng, ta liền tin là thật.
Cho nên mới mặc định rằng, đợi đến ngày Lục Ngôn Hòa khỏi bệnh, đợi người phủ Tướng quân đến đón hắn, giữa chúng ta sẽ không còn gì liên quan.
Từ đó đến nay, ta chưa từng hỏi hắn... rốt cuộc nghĩ thế nào.
Giọng hắn vẫn tiếp tục vang lên, mang theo ấm ức bị dồn nén:
"Ta... ta trước đây còn tìm cách dụ ngươi. Nhưng ngươi chẳng bao giờ nhìn ta, chỉ mải đưa thịt heo cho tên thư sinh bên cạnh..."
Dụ... dụ ta?
Nhớ lại những hành động quái lạ của Lục Ngôn Hòa mấy ngày gần đây, lòng ta dần rơi vào trầm tư.
“Ánh mắt ngươi là sao hả?!”
Lục Ngôn Hòa nghiến răng, giậm chân, phẫn nộ nói:
“Ta chỉ mới học, chưa quen thôi! Ngươi đợi đấy, đợi khi ta học giỏi rồi sẽ khiến ngươi hài lòng!”
Ta đành thuận theo ý hắn, dịu giọng an ủi:
“Được, ta đợi ngươi.”
Hắn lại phụng phịu, mặt mày u ám như muốn mắng cả trời đất:
“Ta còn cất công học theo Tô tiểu thư cách lấy lòng nữ tử, ai ngờ về đến nhà liền nhìn thấy thư hòa ly ngươi để lại!”
“…Là ta sai.”
…
Có lẽ... đúng là do tác dụng của thuốc.
Lục Ngôn Hòa lẩm bẩm kể ra bao điều xưa nay chưa từng nhắc tới.
Ta chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới xen vào một hai câu an ủi.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nhưng trong lòng… tựa hồ có nơi nào đó bị ai khẽ chạm qua.
Ngứa ngáy, lại ngọt ngào như mật đầu xuân.
Tay bị hắn siết lấy, không cho buông.
Thần sắc hắn đã có phần mê mang, nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc:
“Lục gia ta từ xưa đến nay chưa từng có chuyện nạp thiếp. Cưới thê tử thì phải một lòng một dạ, càng không có chuyện hưu thê. Giang Chiêu… nếu ngươi không cần ta… ta… ta thật sự chỉ có thể sống một mình thôi…”
Lời cuối cùng vang lên khẽ khàng, như nghẹn lại nơi cổ họng.
Ta lại phải dỗ dành, dịu giọng trấn an hắn.
Chỉ là không ngờ... hắn từng bước tiến lại gần, hơi thở phả nhẹ bên cổ, cả lý trí cũng dần khó nắm giữ.
Hắn dụi mặt vào vai ta, nhỏ giọng, ấm ức như mèo nhỏ bị bỏ rơi: