Nữ Đế Xuyên Không: Ta Vả Mặt Toàn Bộ Tam Giới

Chương 975: Làm Ăn Với Hải Tộc



Con thú khổng lồ nhìn Quân Vô Cực lựa chọn với ánh mắt thèm thuồng.

Nhìn thấy cô thu càng lúc càng nhiều, nó suýt nữa đã khóc vì tủi thân.

Tuy nhiên, khi phát hiện Quân Vô Cực chỉ lấy một phần rất ít, số còn lại đều trả lại cho nó, nó vui mừng đến phát điên.

"Cái... cái này thật sự đều cho ta sao?" Con thú khổng lồ tưởng mình nghe nhầm, "Chủ nhân, ngài thật sự không cần nữa ư?"

Quân Vô Cực làm bộ hào phóng vẫy tay: "Ta chỉ cần chừng này là đủ, số còn lại ngươi lấy về đi, tích cóp bao nhiêu năm cũng không dễ dàng gì."

Đống đồ bỏ đi đó, cô nào thèm để ý.

Con thú khổng lồ cảm động đến bật khóc: "Hu hu, chủ nhân tốt quá!"

Nó đã sai, không nên âm thầm chửi tiểu... à không, là chủ nhân.

Người này đâu phải quái vật, rõ ràng là một chủ nhân tốt khó tìm thấy trên đời!

Vận may và ánh mắt của nó quả thật quá tốt!

Con thú khổng lồ quên mất rằng những thứ đó vốn dĩ là của nó.

Sau cơn phấn khích, nó vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi nhìn Quân Vô Cực với ánh mắt mong đợi: "Chủ nhân... cái... Linh Văn Đan... có thể cho ta... nếm thử không?"

Quân Vô Cực liếc nhìn lọ Linh Văn Đan đã cất đi, tung hứng nó trong tay: "Cho ngươi Linh Văn Đan cũng không phải không được, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?"

Con thú khổng lồ gật đầu lia lịa: "Từ nay về sau ta sẽ nghe lời ngài!"

"Được rồi, trước tiên hãy nói cho ta biết, trong biển này tổng cộng có bao nhiêu hải thú mạnh? Đặc biệt là những kẻ giàu có nhưng đầu óc đần độn, có không?"

Quân Vô Cực hỏi như vậy vì cô chợt nhớ đến chuyện Tạ Lưu Cảnh từng đề cập trước đó.

Hải thú cấp thấp không có linh trí, nhưng biển cả mênh mông, đặc biệt là vùng biển sâu tồn tại vô số hải thú cấp cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Một số hải thú cấp cao thậm chí có linh trí không thua kém con người.

Trong biển còn có rất nhiều tài nguyên luyện đan, luyện khí, những tài nguyên này đều bị hải thú chiếm giữ, con người muốn lấy được chẳng khác nào moi thức ăn từ miệng hổ.

Nghe nói ở cao đẳng đại lục có rất nhiều người nhòm ngó tài nguyên dưới biển, để có được chúng, họ thậm chí còn thành lập các đội đánh bắt biển sâu, chuyên săn bắt hải thú, tìm kiếm tài nguyên.

Tuy nhiên, hải thú không dễ đối phó, nên mỗi lần đội đánh bắt ra khơi, tỷ lệ thương vong đều cao đến kinh người.

Dù biển sâu có vô số tài nguyên tu luyện, nhưng hải tộc lại yếu kém về luyện đan và luyện khí, rất khó để xuất hiện một luyện khí sư hay luyện dược sư, mà trình độ cũng cực kỳ tệ.

Nhưng dù vậy, hải tộc vẫn rất tự hào về điều này.

Trên đường đi còn tốn khá nhiều thời gian, Quân Vô Cực vừa mới chứng kiến tiểu kim khố của tiểu đệ, cảm thấy có thể làm ăn với hải thú.

Đan dược cô luyện ra phẩm chất cực tốt, chắc chắn sẽ rất được hải thú ưa chuộng.

Đúng lúc cô còn dư khá nhiều đan dược luyện trước đây, giữ lại cũng chẳng dùng được, chi bằng nhân cơ hội này thanh lý đi, đổi lấy một mẻ tài nguyên.

Cô hỏi con thú khổng lồ: "Nhân tiện, ngươi có tên không?"

Con thú khổng lồ ngượng ngùng nói: "Ta... ta tên là Hải Bá."

Quân Vô Cực: "..."

Con thú này tham vọng không nhỏ nhỉ.

Cô lấy ra toàn bộ số đan dược tích trữ, lần lượt cho Hải Bá xem qua, hỏi nó: "Ngươi nghĩ, nếu bán những đan dược này cho hải tộc, có hải thú nào muốn mua không?"

Hải Bá nhìn chằm chằm vào những viên đan, nước dãi suýt chảy ra: "Có có có, đương nhiên là có! Chủ nhân, ngài... ngài muốn bán hết số đan này cho hải tộc sao?"

Vậy thì lũ khốn đó được lợi biết bao nhiêu!

Nó... nó cũng có thể giúp chủ nhân ăn hết mà!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com