Nữ Đế Xuyên Không: Ta Vả Mặt Toàn Bộ Tam Giới

Chương 970: Quái Vật Biển Sâu



Đôi mắt đột nhiên mở ra tựa như hai chiếc đèn lồng khổng lồ, phát ra ánh sáng rùng rợn giữa lòng biển đen tối.

Ngay sau đó, sóng nước cuộn trào, bóng đen to lớn vung móng lia lịa, biến mất trong chớp mắt.

Trên boong tàu, Quân Vô Cực vẫn đang luyện đan.

Lúc này, quá trình luyện đan đã đến giai đoạn then chốt cuối cùng.

Quân Vô Cực thuần thục kết ấn, hương đan từ lò luyện tỏa ra ngày càng nồng nặc, chỉ chờ thành phẩm.

Vừa đánh ra đạo ấn cuối cùng, lò luyện liền phát ra tiếng "oành" vang dội.

Nắp lò bật mở, mười viên đan tròn vo phóng ra ngoài.

"Về!"

Quân Vô Cực khẽ quát, tay vươn ra nắm lấy, mười viên đan lập tức rơi vào lòng bàn tay.

Nàng mỉm cười hài lòng, định kiểm tra thành quả vừa luyện xong, bỗng con tàu chao đảo dữ dội, suýt nữa hất văng nàng xuống biển!

Chuyện gì thế?

Quân Vô Cực giật mình, bản năng chống tay xuống boong tàu, cảnh giác nhìn quanh.

Lúc này, con tàu càng lúc càng chòng chành, mặt biển vốn yên ả bỗng cuộn sóng dữ dội như nước sôi.

Tình huống này rõ ràng có vấn đề!

Quân Vô Cực nhíu mày, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ổn của Tạ Lưu Cảnh vang lên phía sau: "Vô Cực, lùi lại!"

Nàng nghe lời định rút lui, nhưng ngay lúc đó, sóng biển càng trở nên hung dữ. Ngay trước mặt nàng, nước biển bỗng dâng cao, tạo thành ngọn sóng khổng lồ tựa núi, ập thẳng về phía nàng.

Nhìn ngọn sóng ấy, lòng Quân Vô Cực bỗng trào dâng ngọn lửa phẫn nộ.

Nàng giậm mạnh chân lên boong tàu, thân hình bồng bềnh lên không, tay vung ra, một bàn tay khổng lồ trong suốt đập thẳng vào ngọn sóng.

"Cút xuống!"

Một ngọn sóng nhỏ mà cũng dám hung hăng trước mặt nàng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bàn tay trong suốt chạm vào ngọn sóng, lập tức khiến nó co rúm lại như bị kích thích mạnh.

Mặt biển vừa còn cuồng nộ bỗng trở lại yên ả, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Quân Vô Cực vẫn lạnh lùng nhìn xuống làn nước xanh thẳm, ánh mắt âm tàn.

Màu nước biển càng xuống sâu càng tối, chỉ có lớp nước gần mặt biển là trong veo dưới ánh mặt trời.

Tuy nhiên, điều này không làm khó được Quân Vô Cực khi nàng đã mở Linh Nhãn.

Nàng chăm chú nhìn vào con quái vật khổng lồ ẩn náu dưới biển, ánh mắt lóe lên, đột nhiên lạnh giọng quát: "Ra đây!"

Con quái vật run rẩy, mặt mũi ngơ ngác.

Nó không hiểu tại sao mình - một quái vật biển sâu, bá chủ đại dương - lại sợ một tiểu cô nương nhân tộc!

Cô gái này thật sự là nhân tộc sao?

Hay là lão quái vật nào cải trang?

Thật là âm hiểm!

Già cả rồi còn giả dạng thiếu nữ xinh đẹp để lừa gạt một con thú chất phác như nó!

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Quái vật nhất quyết không tin trên đời lại có thiếu nữ nhân tộc đáng sợ như vậy, khăng khăng cho rằng Quân Vô Cực là lão quái vật nào đó giả dạng.

Nó không muốn ra ngoài chút nào.

Nhưng nếu không ra, hậu quả có vẻ sẽ rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Quân Vô Cực càng thêm lạnh lẽo: "Ra đây, đừng để ta nói lần thứ ba!"

Quái vật lại run lên, e dè ló cái đầu to lớn gớm ghiếc lên khỏi mặt nước.

Quân Vô Cực: "..."

"Xấu xí." Nàng nhìn con quái vật với vẻ chán ghét, "Với thực lực của ngươi, đáng lẽ phải hóa hình được rồi chứ? Biến thành hình người cho ta xem."

Ai ngờ quái vật nghe xong lắc đầu như bổ củi: "Không... không thể, không có... Hóa Hình Đan."

Quân Vô Cực: "Không thể? Không đúng. Chẳng lẽ..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com