Vào cái ngày ba mươi tết, cả đời này tôi cũng khó quên.
Tôi bận rộn với nhiều công việc, sau khi làm xong mấy bàn thức ăn lớn thì đã mệt mỏi đến mức đau lưng, đang chuẩn bị đi nghỉ một lát.
Đột nhiên mẹ chồng bảo tôi phải làm thêm vài món thức ăn, còn cố ý dặn dò rằng không cho rắc tiêu vào và phải để ít dầu.
Trong lòng tôi thật sự rất buồn bực, khẩu vị của người nhà tôi cũng biết chút ít, người nào cũng rất thích ăn cay.
Sao đột nhiên phải làm mấy món ăn thanh đạm như vậy chứ.
Chẳng lẽ có người ngoài muốn đến ăn tết với chúng tôi sao? Tôi hơi nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, dù sao mẹ chồng vẫn luôn rất khó chịu với tôi.
Tôi cũng không muốn đêm giao thừa lại chọc giận khiến mẹ chồng không vui.
“Bà chủ, cậu chủ nói rằng chắc sẽ trở về trễ.
Trên đường từ sân bay trở về bị kẹt xe.” Trong lúc tôi đi vào phòng bếp, quản gia nói với mẹ chồng.
Nghe thấy câu này, ong lòng tôi dần lẩm bẩm.
Cậu chủ trong miệng quản gia là người chồng Trần Thanh Vũ của tôi, đang làm việc ở công ty trong thành phố.
Sao lại đến sân bay? Tôi không hiểu anh ra sân bay làm gì, mặc dù chúng tôi kết hôn đã bảy năm nhưng số lần gặp mặt rất ít ỏi cho nên từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm những chuyện như thông báo hành trình.
Tôi gả đến nhà họ Trần hoàn toàn là do ba tôi.
Ba tôi tên Huỳnh Bảo Cường, đã từng là tài xế cho ông nội của Trần Thanh Vũ.
Trong một lần ngoài ý muốn, vì cứu ông nội của anh nên đã hy sinh.
Tâm nguyện duy nhất của ba chính là hy vọng sau khi ba ra đi, tôi có thể sống thật tốt.
Ông nội Trần liền lập tức quyết định để tôi làm cháu của ông.
Cũng chính là vợ của Trần Thanh Vũ! Sau khi mãn tang cha, tôi gả vào nhà họ Trần.
Khi đó, tôi cảm thấy bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới bởi vì ba tôi là tài xế nhà họ Trần nên khi còn nhỏ, tôi thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Trần.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thanh Vũ thì tình cảm của tôi dành cho anh đã cắm rễ trong tim tôi.