Trong hố, các chú sói và báo con im lặng không phát ra tiếng động nào.
Trong hố có ván che không nhìn ra ngoài được, các thú nhỏ chỉ nghe thấy tiếng gầm của Sư tử trắng, nhưng không thể liên hệ nó với chú sư tử chúng thấy hôm qua.
Khi bầy sói đi săn, bỏ lại các thú nhỏ ở nhà rất nguy hiểm.
Một số loài động vật sẽ cố tình tấn công vào lúc này, may mắn là sói canh giữ các thú nhỏ có thể chờ đến khi bầy sói đi săn quay trở lại, bằng không thì...
Cho nên, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, chúng sẽ chủ động im lặng, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình.
Giống như đang trốn trong hang vậy, co rút người lại thật sâu, để tránh móng vuốt cào vào hành hang gây tiếng động, ngay cả khi lùi lại, chúng cũng rất nhẹ nhàng.
Con sói thảo nguyên canh giữ các chú nhỏ luôn để mắt tới Sư tử trắng.
Khi lột da được nửa chừng, Lâm Thiên Du cũng nhận ra sự im lặng của thú nhỏ, cô quay đầu nhìn ván gỗ một cái là hiểu ngay, "Khoan đã, tôi chuẩn bị vài thứ."
Nói rồi cô đặt dao qua một bên, rửa tay bên hồ.
Định bước tới thì dừng lại, quay người cúi nhặt hai đoạn xương đùi còn thịt vừa chặt đứt lúc nãy, có thịt nhưng không nhiều.
Các thú nhỏ vừa ăn cơm xong, hai cái xương to này để chúng cắn răng rất vừa.
Khi thấy Lâm Thiên Du sau khi vén ván gỗ ra, những chú sói con lập tức cựa quậy, "Gừ!".
"Là Sư tử trắng đấy. Hôm qua có gặp mà." Lâm Thiên Du vén cả hai tấm ván lên, bế chúng ra ngoài.
Lúc nãy trời có vẻ sắp mưa, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy dấu hiệu đổ xuống, cơn mưa hồi nãy cũng không có tiếp diễn.
Chạm đất, chúng có vẻ hơi bối rối, mắt liếc quanh quất, khi nhìn thấy bóng trắng bên sông thì dừng lại.
Đối với những chú sói con, màu trắng là hiếm thấy, không cần Lâm Thiên Du giải thích thêm, chúng đã liên tưởng ngay đến chú sư tử trắng ở gần cô hôm qua.
Tuy nhiên, dù nhận ra, các chú sói con không tiến lại chơi với Sư tử trắng.
Lâm Thiên Du nhìn đàn sói con bám theo sói thảo nguyên và hai chú báo, "Có lẽ vì không có bầy sói và Đậu Đậu, chúng thấy không có chỗ dựa nên không dám tiếp cận Sư tử trắng."
Chỉ khi có người ủng hộ phía sau thì chúng mới dám vô tư tiếp cận Sư tử trắng thôi.
Lâm Thiên Du xếp chồng ván gỗ sang một bên, để lại hai cái xương to cho chúng, không chỉ các thú non có thể cắn mà sói thảo nguyên cũng được ăn.
Xong xuôi, cô vỗ tay nói: "Được rồi, các em chơi đi. Ở gần đây thôi nhé, đừng chạy xa quá."
Con sói ở lại trông nom các thú non gật đầu: "Gừ!"
Sư tử trắng ăn từng miếng thịt, đôi mắt thỉnh thoảng liếc sang bên này, nhai thịt trong miệng một cách chậm rãi.
Lâm Thiên Du đi tới, thấy vậy xoa đầu nó, "Không đói à? Sao ăn ít thế?"
Mới ăn một chân, giờ trông như chưa ăn gì.
Sư tử trắng liếm môi, dùng móng vuốt xé thịt thành miếng lớn.
"Những bộ da mang về không thể dùng ngay được, cần phải rửa rồi phơi khô." Lâm Thiên Du sau khi lột xong da, sẽ cạo sạch lớp mỡ trên đó, nếu không theo thời gian da sẽ thối rữa, đến lúc đó cả tấm da phải vứt.
May mắn là cô có tro bếp và xà phòng, hai thứ kết hợp với nhau.
Lâm Thiên Du vắt ướt bộ lông, nói: "Tôi phơi ở đây trước, chờ khô rồi mang cho anh."
Nghe vậy, Sư tử trắng không có phản ứng gì, theo nó, người thích thì cứ giữ lại, không sao khi nó không mang đi được.
Lột da là một kỹ năng, mệt mỏi hơn nhiều so với việc cắt vài nhát để lấy thịt, đặc biệt là dùng dao cạo lớp mỡ, lưng dao không cạo được, lưỡi dao lại phải cẩn thận khỏi cắt rách da.
Phía sau còn vài con chưa xong, Lâm Thiên Du xoa bóp cổ tay, rửa dao rồi cắt một miếng đùi cừu lớn.
Là toàn bộ phần thịt đùi trên, dùng dao rạch một đường, xuyên que gỗ vào rồi đâm xuyên qua đầu bên kia.
Xếp que thịt nướng ngang qua hai bên hố lửa, trước tiên hong khói, đến khi xong phần da của các con mồi còn lại thì thịt cũng chín vừa.
Thấy Sư tử trắng nhìn mình, Lâm Thiên Du lắc lắc đùi cừu trên tay, "Muốn ăn miếng không?"
Sư tử trắng quay mặt đi, từ chối rất rõ ràng.
Lâm Thiên Du lau dao, tiếp tục lột da, "Nhiều thịt thế này, phải ăn đến bao giờ."
Mỗi loại thịt có cảm giác nhai khác nhau, có lẽ lần này nó bắt nhiều con mồi khác nhau là vì không muốn ăn một loại duy nhất.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Du cười một tiếng, định mở miệng nói thì lời nói khựng lại, cô nghi ngờ nhìn về phía bên kia hồ, "Các anh có nghe thấy tiếng bước chân không?"
Có vẻ như từ xa dần đến gần.
Sư tử trắng vẫn đang vật lộn với vết máu trên bờm, hoàn toàn không để ý tới tiếng bước chân nghe không có vẻ gì đe dọa này.
Không lâu sau, bên kia hồ có hai người chạy qua, một trước một sau.
Nhiếp Lăng Dương thở hổn hển, chạy đầy mồ hôi nhễ nhại cũng không dám dừng lại, vẫn không quên kéo theo Hàng Tư Tư đang chậm hơn mình, "Nhanh lên, chạy nhanh hơn."
"Tôi thật sự không hiểu nổi!" Hàng Tư Tư thở mệt nhọc.
Họ chạy tập trung, không có chút sức lực nào để liếc nhìn về phía bờ hồ bên kia, chỉ cố bám đuổi.
Lâm Thiên Du cầm dao, hẹp mắt nghi ngờ, "Đây là... chạy bộ giữa trưa?"
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt trời chói chang, bình thường không ai chọn giờ này để chạy bộ đâu.
Đặc biệt là không dừng lại chút nào, có vẻ như đang tăng tốc, hết sức lao về phía trước.
"Chuyện gì thế này?"
Lúc cô đang hoang mang thì, ngay chỗ Nhiếp Lăng Dương và Hàng Tư Tư vừa chạy qua, xuất hiện một con sư tử đực thân hình nâu vàng, lao theo hướng của họ.