Con thuyền mà Sunny vừa mới dọn xong tình cờ ở rất gần hòn đảo nơi Hoàng Tử Mặt Trời đang đứng...thật ra thì, tất cả những con thuyền ở lại đều rất gần vì trận chiến đã dần chuyển đến gần Thành Phố Ngà.
Cậu không chắc là đã chiến đấu được bao lâu. Cậu chỉ biết bản thân mệt mỏi khủng khiếp...và họ đang sắp sửa bị đánh bại.
Nhìn tên khổng lồ thép chỉ ngoài tầm với, Sunny nghiến răng.
Tên khốn đó không được phép ném mũi giáo đó ra...hắn ta phải bị ngăn lại bằng mọi giá.
Noctis phải được bảo vệ.
Không phải vì Mordret đã nói với cậu như vậy, đơn giản là vì tên pháp sư là cơ hội tốt nhất, và có lẽ là duy nhất họ có để sống sót.
Sunny chần chừ không đầy một giây, rồi triệu hồi Ác Mộng và Thánh trở lại. Những cái Bóng đang trong một trận chiến đẫm máu ở một con thuyền khác. Nghe được mệnh lệnh của cậu, con hắc mã không lãng phí một giây nào cả và quay người và phóng vào bầu trời tăm tối.
Đạp lên một con thuyền khác, nó bay qua đám binh lính hốt hoảng, rồi lại nhảy. Cứ vậy, con ngựa nhanh chóng đến được nơi Sunny và ngừng lại, hai bên nó lên xuống nặng nề, đầy những vết thương ghê gớm.
Khóe miệng nó có bọt máu.
Nhưng mà mắt con chiến mã thì vẫn đầy ý chí không thể bẻ gãy và quyết tâm đầy sát ý. Nó dù sao cũng là một sinh vật cực kì kiêu hãnh và cứng đầu...gần cứng đầu bằng cả Sunny.
Sunny cho nó một nụ cười tái nhợt.
"Mày làm tốt lắm...giờ thì nghỉ ngơi đi, một lúc thôi."
Thánh nhảy khỏi lưng nó và đứng bất động, nhìn cậu với sự bình tĩnh thông thường của cô. Nhưng mà đôi mắt rubi lại có vẻ hơi tối đi. Bộ giáp của vị hiệp sĩ trầm mặc rạn nứt và tàn tạ, nhưng cô không có vẻ bị thương nghiêm trọng. Dù vậy, vẫn có bụi rubi chảy xuống từ những khe nứt...
Sunny triệu hồi hai cái bóng đang quấn lấy Ác Mộng và Thánh trở lại, rồi quấn cả bốn cái quanh cơ thể mình.
Bên dưới, tên khổng lồ thép đã nhắm giáo và chuẩn bị ném ra...
Nhưng mà trước khi hắn có thể làm vậy, một mũi giáo nặng nề đánh vào cổ hắn. Tên khổng lồ ngưng một giây, rồi chậm rãi quay đầu.
Đứng ở mũi thuyền, Sunny nhặt lên một mũi giáo nữa và mỉm cười tăm tối.
Cậu không biết cách lên đạn và nhắm bắn cỗ máy phóng tên, nhưng mà sức mạnh của bản thân cậu là thừa sức, thậm chí có lẽ còn hơn cả cỗ máy chiến tranh kia. Đúng, cú ném đầu tiên của cậu có vẻ không gây ra tổn thương gì cả...nhưng mà nó chắc chắn là rất phiền chán cho kẻ bị đánh trúng...
Được pháp thuật [Kêu Vang] tăng cường, Đá Siêu Thường kêu lên thật to, lan tỏa giọng nói của cậu thật xa:
"Này, tên kia! Bóng Tối gửi lời chào! Đến đây mà bắt ta, đồ thùng gỉ...cái tay đó cảm giác như nào rồi hả?"
Được ánh sáng mặt trăng máu tỏa sáng dịu dàng, tên khổng lồ khẽ di chuyển. Bóng tối ở mắt hắn trở nên sâu đậm hơn nữa, và rồi, mũi giáo trong tay hắn di chuyển, thay đổi mục tiêu nhắm đến.
Sunny cười.
'Vậy ra hắn vẫn còn nhớ mình ha!'
Là tốt...
Điểm tệ là Sunny không thật sự biết cách lái con thuyền bay, vậy nên, cậu hiện tại đang là một mục tiêu bất động. Cơ bản là một con vịt ngồi đợi chết...
Nhún vai, cậu hủy đi những cái Bóng và ném mũi giáo thứ hai về phía tên khổng lồ, rồi hài lòng nhìn nó bất lực dội khỏi gương mặt khắc kỷ của tên Lãnh Chúa Xích.
'Khả năng nhắm bắn của mình đúng là có tiến bộ ha?'
Chỉ thêm một cú ném nữa, và sẽ đến lúc rời khỏi con thuyền...
Hoàng Tử Mặt Trời cúi đầu, rồi đột nhiên bùng nổ, di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc với sinh vật kích thước như hắn. Giống như muốn giết một con ruồi khó chịu.
Nụ cười của Sunny đông cứng.
Cậu đã không hề trông chờ một phản ứng nhanh đến vậy...
Một tích tắc trước khi mũi giáo khổng lồ đánh vào con thuyền, một bàn tay nắm lấy cậu từ phía sau, và Sunny cảm thấy bản thân di chuyển. Rồi, có gì đó nổ tung bên dưới cậu, và mọi thứ trong chốc lát bị đám mây gỗ vụn vây lấy.
Kai, người mà đang nắm lấy cậu trong lúc cố bay lên, kêu rên.
"N-nặng..."
Trong giây kế tiếp, họ bị làn sóng va chạm đánh vào, tên cung thủ trượt tay khỏi ác quỷ bốn tay. Hai người họ cùng nhau rơi xuống. Effie cũng ở đó, đang bám vào Kai để giữ mạng.
Hai người có vẻ đầy vết thương, nhưng vẫn còn sống.
Sunny cảm thấy thế giới quay cuồng vài giây, rồi lắc bỏ sự rối loạn, triệu hồi Cánh Hắc Ám và cố làm chậm cú ngã của mình.
Họ đặt chân lên hòn đảo và ngay lập tức di chuyển, né tránh những mảnh vụn từ con thuyền bị phá hủy. Cả ba bằng cách nào đó đã có thể né khỏi cảnh bị nghiền nát...
Nhưng rồi, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển.
Cảm giác sự trống rỗng bệnh hoàn trong ngực, Sunny chậm chạp quay đầu và thấy ngọn núi thêp kia đang đi về phía họ, hòn đảo run lên với mỗi bước chân của tên khổng lồ.
Kí ức ác mộng về việc bị bàn chân của Hoàng Tử Mặt Trời đạp nát như một con sâu bọ lóe lên trước mắt cậu lần nữa, khiến Sunny giật mình và lùi lại.
Nhưng mà không có nơi nào để chạy trốn cả.
Và quan trọng hơn nữa, họ không thể trốn...họ vẫn cần kéo sự tập trung của tên Hoàng Tử Mặt Trời khỏi Noctis.
Nhưng họ có thể làm gì ngoài chết, khi đối mặt với sự giận dữ của một kẻ Vượt Giới Hạn bất tử?
Sunny tái đi.
'Suy nghĩ, suy nghĩ!'
Cậu không tự tin nâng lên thanh odachi, tuyệt vọng đánh giá cơ hội của họ. Cậu vẫn còn chút tinh túy...đủ cho vài phút trong dạng bóng, hoặc là làm ra một hai cú nhảy. Liệu có đủ? Và còn hai người còn lại?
Và cậu sẽ làm gì khi tinh túy cạn kiệt?!
Rồi, một âm thanh đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu.
Ngước lên, Sunny thấy một thứ mà khiến mắt cậu mở to.
Ở trên cao, trong bầu trời đỏ đậm...
Cái bóng của một con thuyền duyên dáng xuất hiện từ ánh sáng mặt trăng.
Tàn tạ và thiệt hại, con thuyền đang bay...không, giống hơn đang ngã...xuống. Nó đã hạ xuống từ độ cao khủng khiếp, và vậy nên, đã có một quán tính ghê gớm đến mức khiến gió gào thét ầm ĩ trong lúc bị mũi thuyền rơi xuống cắt đi.
Đó là âm thanh mà Sunny đã nghe.
Cậu gần có thể nhìn thấy bóng người tinh tế đứng ở đuôi thuyền, nắm lấy hai mái chèo.
'Cassie...'
Ngã xuống như một ngôi sao, con thuyền tơi tả hơi thay đổi hướng rơi...
Và rồi đâm vào tên khổng lồ thép ở tốc độ tối đa, khiến cả thế giới run rẩy.