Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 545: Tạp Chủng Thắng Lợi



Chương 545: Tạp Chủng Thắng Lợi

Sunny hơi lung lay và đâm Rắn Lình Hồn vào mặt đất, tựa vào nó để chống đỡ. Hơi thở dốc và nặng nề. Vết thương trên cổ đã biến mất, nhưng mà những giọt máu đỏ trên bề mặt mã não của bộ giáp đáng sợ vẫn còn đó.

Xung quanh cậu, đám đông đang phát cuồng.

"Tạp Chủng! Tạp Chủng! Tạp Chủng!"

Trận chiến với Nữ Hoàng quyền quý kia đã không dã man và đẫm máu như những trận trước đó của cậu, nhưng mà nó lại khó hơn nhiều, không thể so sánh. Mặc dù mỗi chiến binh đều chỉ có một đòn đánh trúng đối thủ, gánh nặng về tinh thần và nỗ lực thể chất mà trận đấu yêu cầu từ hai người họ là thật sự khổng lồ. Đối mặt với một bậc thầy chiến đấu thực thụ đúng là một thử thách khó khăn.

Sunny hoàn toàn mệt mỏi...nhưng hơn thế nữa, cậu cũng chua chát và đầy phẫn nộ.

'Chết tiệt thật! Suýt chút nữa là nắm được!'

Không để ý đến đám đông, cậu nhắm mắt lại và cố tập trung vào cảm giác đang tiêu tan mà cậu đã có được trong những giây cuối cùng của trận chiến căng thẳng với nhà vô địch bất bại của Mộng Cảnh.

Trong trận chiến của họ, sau khi nắm được bí mật của Nữ Hoàng khó nắm bắt, cậu đã gần đến mức đột phá trong khả năng nắm giữ Khiêu Vũ Bóng. Nó đã gần đến mức Sunny gần như có thể nhìn thấy nó...nhưng cuối cùng, cậu thất bại trong việc bước ra bước cuối cùng. Có một trở ngại vô hình cản đường và đẩy cậu lùi lại, một thứ mà cậu không biết cách vượt qua.

Có gì đó vẫn đang thiếu sót...mọi phong cách mà cậu đã hấp thụ tạo thành một nền tảng vững chắc và rộng lớn, nhưng nó vẫn không đủ. Đến hiện tại, cậu biết vấn đề không phải số lượng. Cậu đã xây được nền tảng. Giờ thì sao? Cậu cần làm gì để có thể mang mức độ này của Khiêu Vũ Bóng đến trạng thái hoàn thiện? Tìm một yếu tố liên kết? Đối mặt những đối thủ đáng gờm hơn nữa?

Sunny không biết, khiến cậu vô cùng tức tối.

Nhưng mà, cậu không nhận được chút thời gian nào để ngâm mình trong sự phẫn nộ hay cân nhắc vấn đề này sâu hơn, vì giọng nói đột nhiên vang lên như sấm và nhấn chìm tiếng ầm ĩ từ đám đông.

Trên đài ngồi phía trên cao, vị Thánh của Mộng Cảnh đã ra khỏi chỗ ngồi, và đang nhìn xuống cậu với nụ cười rạng rỡ, đã bắt đầu một bài diễn văn kích thích.

'Đúng rồi...mình đã thắng! Mình chuẩn bị nhận phần thưởng!'

Sunny cười nhếch mép đằng sau mặt nạ và đứng thẳng lên, nâng lên thanh odachi và lại đặt nó lên vai.

Phần thưởng...chẳng phải đó là lý do cậu tiến vào giải đấu này? Và bây giờ, đến lúc nhận quà!

Thánh kia nói không thôi, khen ngợi Sunny không ngừng.

"...vinh quanh...tuyệt vời...nghĩa vụ của một người Thức Tỉnh...chiến binh thực thụ...dũng cảm...gan dạ...tương lai của nhân loại...''

'Lạy thần thánh, làm ơn vào trọng điểm được không?!'

Sunny không quan tâm đến những thứ nhảm nhí ông ta đang phun ra, cậu chỉ muốn nhận phần thưởng và biến mất. Nhưng mà, cậu phải đứng giữa đấu trường như là con bù nhìn đáng sợ nhất trên đời và hứng chịu đợt oanh tạc những lời nói hoa mỹ bay ra từ cái mồm rộng của vị Thánh kia...thời gian không hề ít.

'Cái gã...ờ, bà?...cái người này thật sự thích nghe giọng nói của bản thân, hử...'

Ít nhất thì nó cho cậu thời gian để khôi phục.

Sau thời gian mà có vẻ như vô tận, Thánh cuối cùng cũng phát biểu xong và ra hiệu về phía đại diện của Valor.

"...tự mình trao thưởng cho người chiến thắng!"

Trong lúc đám đông vỗ tay, cô gái trẻ mặc bộ giáp đen đứng dậy và đến gần ban công của đài ngồi quan sát. Rồi, mỉm cười với đám đông và nhìn xuống phía Sunny.

Đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn run rẩy nhỏ chạy xuống sống lưng.

Cô gái trẻ mỉm cười thân thiện, nhưng ánh mắt cô ta lại lạnh lùng và sắc bén như là lưỡi kiếm. Chúng cũng có màu sắc rực rỡ, kì lạ - đỏ tươi, cùng màu với cặp môi đầy đặn và áo khoác chu sa. Với làn da trắng như thạch vôi và mái tóc đen như lông quạ, cô trông vừa xinh đẹp vừa khiến người ta sợ hãi, như một lưỡi kiếm chết chóc.

Áp lực mà cô tỏa ra có thể cảm giác được ngay từ nơi Sunny đang đứng.

'...Một Bậc Thầy.'

Cô gái trẻ lên tiếng, giọng nói khàn khàn chạm đến khắp đấu trường. Nó nghe cũng thân thiện, cũng như là quen thuộc đến kì lạ vì lý do gì đó.

"Ta là Vượt Bậc Giả Morgan của gia tộc Valor. Chúc mừng, chiến binh...a, quả là một trận đấu mãn nhãn! Cậu thật sự là một người chiến thắng xứng đáng!"

Sunny nhìn chằm chằm cô ta một giây, rồi khẽ cúi đầu, bày tỏ sự tôn trọng...ừ thì, giả vờ vậy.

Mỉm cười đáp lại, Morgan của Valor tiếp tục:

"...Và cậu thật sự xứng đáng nắm giữ một Ký Ức được rèn đúc bởi những thợ rèn của đại gia tộc Valor. Thật ra thì kĩ năng đáng kinh ngạc của cậu mang cho ta thật nhiều vui sướng, đến mức ta đã quyết định sẽ tặng cậu một thứ từ kho vũ khí cá nhân của ta!"

'Vô mánh!'

Thứ mà Sunny đã hi vọng đúng là đã xảy ra! Vượt Bậc Giả Morgan có vẻ như đang có tâm trạng tốt. Bất cứ thứ gì mà một Bậc Thầy của một Đại Gia Tộc có trong kho vũ khí của mình chắc chắn là phải tốt!

Cô gái trẻ chờ đợi những tiếng hoan hô háo hức từ đám động lặng xuống và nhìn cậu với nụ cười tò mò.

"Nói ta biết, cậu muốn nhận thứ gì? Một món vũ khí?"

'Đúng, một món vũ khí sẽ rất tuyệt!'

Sunny bắt đầu mỉm cười, nhưng rồi, đột nhiên mắt cậu trợn to.

'Cứt!'

...Và trước khi cậu có thể suy nghĩ ra một lời nói dối khôn khéo, Khiếm Khuyết buộc một câu trả lời ra khỏi miệng:

"...Không."

'Cứt, cứt, cứt thật! Nguyền rủa!'

Morgan của Valor khẽ nghiêng đầu.

"Vậy thì một bộ giáp? Hay là một thứ bùa mạnh mẽ?"

'Được! Được! Cả hai sẽ tốt nhất!'

Sunny nghiến răng, nhưng mà kết quả là không thể tránh được. Cậu không có lựa chọn mà phải trả lời bằng giọng nói trống rỗng:

"Đều không."

Cô gái trẻ bật cười.

"Thật sao? Vậy thì có lẽ cậu muốn một Tiếng Vang?"

'Ôi, không...'

Tạp Chủng im lặng vài giây, rồi trả lời:

"Tôi không muốn."

Sunny đang sắp khóc. Tại sao mọi thứ đột nhiên lại biến sai đến vậy?

Bậc Thầy Morgan nhìn cậu một lúc, rồi dựa trên ban công và hỏi bằng giọng hứng thú:

"Thật sao? Vậy thì cậu muốn gì?"

Sunny hoảng hốt. Cậu rõ ràng là muốn nhận một trong những phần thưởng mà cô đã nhắc đến, nhưng mà chính xác là vì cậu muốn vậy nên Mặt Nạ Weaver không cho phép cậu nói ra. Cậu vội vàng tìm cách cứu vãn tình huống để có thể ít nhất kiếm được gì đó từ vụ thảm họa này...

Đột nhiên, một ý tưởng điên cuồng hiện lên trong đầu cậu.

Và rồi, trước hàng ngàn người, Tạp Chủng nói một thứ khiến người ta choáng váng:

"...Cô, Bậc Thầy Morgan. Tôi muốn đấu với cô."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com