Dệt Máu đang chậm rãi cắn nuốt độc tố, nhưng Sunny vẫn cảm thấy yếu ớt và hơi phát sốt. Hủy đi Thánh, cậu đi về quanh khoang chứa hàng, làm quen với cảm giác của Xích Bất Tử và nhìn quanh để xem thử liệu có gì thú vị nằm quanh hay không.
Ví dụ như là một cái rương đầy xu Noctis khác chẳng hạn.
Buồn là không thấy gì cả. Kể cả nếu như khoang chứa hàng này từng chứa những thứ linh tinh hay kho báu cổ đại, mọi thứ đều đã bị đống dây leo và rêu nâu phá hủy trong thời gian hàng ngàn năm.
Nhưng mà, cậu vui thích ngạc nhiên khi nhận ra thứ thép không bóng lưỡng của bộ giáp không hề giới hạn chuyển động của cậu. Nó thật sự như là một lớp da thứ hai...có lẽ nếu Sunny không được cường hóa bởi cái bóng, thì Xích Bất Tử sẽ hơi nặng nề. Nhưng cậu có, và hơn thế nữa, đã có gần hai ngàn mảnh bóng trong hai bóng tâm của mình.
Kể cả nếu như một người Thức Tỉnh đáng lẽ không nên mặc một bộ giáp Vượt Giới Hạn dễ dàng như vậy, Sunny thì không có vấn đề gì cả.
'Ngon...'
Cuối cùng, cậu cà nhắc về phía đống bụi mà từng là cơ thể của Solvane và quỳ cạnh nó, rồi vươn tay vào trong đống tro tàn và thu hồi con dao gỗ.
Đương nhiên là Sunny không quên nó.
Nhưng mà khiến cậu thất vọng, thứ cậu nắm trong tay chỉ là cán dao. Lưỡi dao đã gãy mất, và thứ gỗ có vẻ không sinh lực, đã chết.
Nó đã bắt đầu mục nát, và thậm chí khi Sunny nhìn bên dưới bề mặt con dao kì lạ, cậu cũng không thấy gì...không dệt ma pháp, không ánh sáng rực rõ của một biển hồn tinh, và không có Sợi Chỉ Định Mệnh gập lại bật tận quanh bản thân trong một vòng tròn hoàn hảo.
Con dao gỗ thật sự là đã hoàn toàn tan nát.
Như thể nó được tạo ra chỉ vì một mục đích duy nhất, và không còn mục đích để tồn tại sau khi hoàn thành nghĩa vụ của nó.
Sunny cau mày, đăm chiêu nhìn con dao.
'Thú vị...'
Liệu con dao gỗ có phải là được đặc biệt tạo ra để mang cái chết đến với Solvane bất tử? Nếu vậy, liệu con dao hắc diện thạch ở Thánh Địa của Noctis và con dao ngà ở Đền Thờ Đêm có mục đích kết thúc tính mạng của hai người bất tử khác?
Đột nhiên, cậu rùng mình.
Duy nhất một Sợi Chỉ Định Mệnh, tự gập lại quanh bản thân tạo thành một vòng tròn hoàn hảo...
Nếu như cậu nhìn vào con dao gỗ trước khi nó bị phá hủy, có phải cậu cũng sẽ thấy được thứ tương tự?
Một chút hiểu biết dè dặt xuất hiện trong đầu cậu.
Bằng cách nào đó, Sunny cho rằng đúng là vậy. Cậu cũng nghi ngờ rằng Sợi Chỉ Định Mệnh đó không chỉ là một thứ ngẫu nhiên.
Không...nó chắc chắn phải là định mệnh của Solvane.
Một Sợi Chỉ mà bằng cách nào đó bị bứt ra khỏi ảnh dệt của Định Mệnh và quấn lại thành một vòng tròn bất tận...liệu thứ như vậy có khiến một người trở nên bất tử?
"Vậy nên những xiềng xích cũng được khiến cho trường tồn..."
Ai lại có thể làm một việc khủng khiếp đến vậy?
Ừ thì, câu trả lời là khá rõ ràng. Chúa Tể Ánh Sáng, Thần Mặt Trời, người mà đã phá hủy vương quốc của Hi Vọng và đã cầm tù cô ở Tháp Ngà, chắc chắn có thể. Dù sao thì, ông ta không chỉ là vị thần của lửa và ánh sáng, mà còn của đam mê, sáng tạo, và hủy diệt.
Nhìn tàn tích của con dao gỗ mà đang mục nát và biến thành bụi ngay trong tay, Sunny không kiềm được mà rùng mình.
Nếu cậu đoán đúng, thì cậu đang cầm một vũ khí được một vị thần tạo ra.
...Và cậu đã dùng vũ khí đó để giết một kẻ bất tử cũng được một vị thần tạo ra.
Lần đầu tiên kể từ khi Sunny biết được về những thứ liên quan đến thần thánh ở thế giới Mộng Ảo, cậu đột nhiên thật sự mừng vì họ đã chết.
Một thời gian sau, cậu nhảy qua một lỗ hỏng trên thân thuyền mà Sâu Dây Leo đã tạo ra trước đó và leo lên thân thuyền cổ đại. Rít lên vì đau đớn, Sunny hơi loạng choạng, rồi đi cà nhắc về phía cuối xác con thuyền
Vì con thuyền nằm đổ sang một bên, nên bề mặt gỗ bên dưới chân cậu là không bằng phẳng và cong xuống. Gần như không thể tránh được, cậu mất thăng bằng và lăn đoạn cuối cùng, tiếp đất thành một đống thiếu duyên.
"...Ây da."
Sunny bất động một lúc, rồi thở dài và nhặt bản thân khỏi mặt đất. Đứng dậy, cậu quan sát thung lũng hoang vắng, rồi đi về nơi mà cậu thấy những Người Giữ Lửa trước khi rời khỏi.
Cảnh tượng của Đảo Thuyền Đắm đã thay đổi. Mặt đất bị xới tung và có những vết hằn sâu khắp nơi như thể bản thân hòn đảo có vô số vết sẹo, trông như một chiến trường của một trận chiến tranh cổ đại. Vài mương trống rỗng, vài mương thì đầy những thân dây leo to đùng đã chết mà vẫn nhô ra khỏi mặt đất như là những con rắn thối rữa. Không khí đầy bụi, tro, và khói.
Dùng Cảnh Tượng Tàn Nhẫn làm trượng để chống, Sunny đi từ tốn về phía trước và nhanh chóng tìm đến vòng tròn lửa.
Một nụ cười tái hiện lên mặt cậu.
'Ồ, bất ngờ chưa...họ thật sự sống sót.'
Quả thật, những Người Giữ Lửa đều có vẻ đầy đủ. Dù phải công nhận trông họ cực kì kiệt sức, tàn tạ, và bị thương khắp mình.
Tất cả đều đẫm máu, bụi, và bồ hóng, giáp thì rách nát. Vài người ngồi trên đất với gương mặt mệt mỏi, vài người thì nằm lăn ra, chỉ có lồng ngực lên xuống là cho thấy họ vẫn còn sống. Chỉ có chàng trai kiên cường mà dùng cây giáo ngắn và một cái khiên nặng nề - healer của đội - là đang đi lại, chăm sóc cho đồng đội hắn.
Sunny đi giữa hai ngọn lửa và ngừng lại, dựa vào Cảnh Tượng Tàn Nhẫn.
Mắt cậu đảo quanh, vương lại trên dáng người tinh xảo của một cô gái trẻ với mái tóc vàng nhạt một giây, rồi dời đi.
"...Sunny?"
Cậu liếc sang Shakti, cô gái Nghệ Nhân, người mà đang ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất cách cậu vài bước.
Cô gái trông như cái xác. Bộ giáp gần như hoàn toàn phá hỷ, để lộ những vết cắt sâu trên làn da rám nắng, gương mặt dơ bẩn và tái nhợt vì thiếu máu. Tệ hơn nữa, cánh tay phải cô bị đứt đi, nơi khuỷu tây bị băng bó và vẫn đang rướm máu...một vết thương như vậy là không vĩnh viễn, vì nó được gây ra với cơ thể tinh thần chứ không phải cơ thể thực, nhưng mà vẫn khá nghiêm trọng.
Dù vậy, trên mặt cô gái Nghệ Nhân là một nụ cười rộng lớn.
Nhìn cậu từ trên xuống dưới, cô huýt sáo và nói:
"Giáp mới hả? Trông được đó!"
Cô cố cười, nhưng rồi gập người và ho dữ dội. Có vẻ như tất cả bọn họ đều vẫn còn phải chịu khổ vì hiệu ứng của độc của Sâu Dây Leo, kể cả nếu như healer đã dùng Phân Loại của hắn để khiến nó không đến mức chết người.
Những người còn lại nhìn về phía cậu, được giọng nói của Shakti cho biết cậu đã đến. Mắt họ sáng lên.
"Cảm ơn thần thánh! Sunny, cậu còn sống!"
"Làm tốt lắm!"
"Tên khốn điên rồ...cậu thật sự làm được?"
Sunny không tự chủ nở một nụ cười.
"Rõ ràng. Tại sao không làm được chứ? Chỉ là một con Quái Vật Đồi Bại mà thôi...."
Nụ cười của cậu biến rộng hơn.
"...Thật ra thì, tôi còn giết cả một vị Thánh bất tử tình cờ ở gần đó. Một đòn xử cả hai, để đỡ lãng phí thời gian. Còn không mất đến một phút."
Những Người Giữ Lửa nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi trợn ngược mắt.
Shakti lắc đầu.
"Chắc rồi, Sunny. Cậu nói gì cũng đúng. Nhưng thật sự...không hiểu nổi cậu. Giết một con Quái Vật Đồi Bại đã là việc phi thường rồi, việc gì phải thêm thắt một câu chuyện nực cười nữa chứ..."
Sunny chớp mắt vài lần với vẻ mặt vô tội vạ.
"Ý cô là sao, thêm câu chuyện gì chứ? Đó là sự thật! Tôi là người rất thật thà. Thật sự, người thật thà nhất cả hai thế giới..."