Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1404: Thêm Lần Nữa



Chương 1404: Thêm Lần Nữa

“Là hoàn toàn giống hệt.”

Phá Xích đang tựa vào vách đá bị tông vỡ, sương mù xoáy lượn quanh nó. Thánh đang đứng bất động ở mũi thuyền. Nephis vừa mới nói là cô vẫn có thể chiến đấu bất chấp trạng thái cạn kiệt tinh túy.

Sunny nhìn cô, rồi hơi nhúc nhích và liếc sang Cassie.

‘Lần trước, mình phát hiện cô ấy có một biểu hiện lo lắng và hỏi liệu có gì không đúng. Cô ấy giải thích là bản năng của cô ấy đang hét lên là có nguy hiểm.’

Cậu chần chừ vài giây và giữ im lặng.

Nhưng Nephis thì không. Phát hiện Cassie có vẻ lo lắng về gì đó, cô hỏi bằng phẳng:

“Cậu cảm nhận được gì sao?”

Cô gái mù cau mày lắc đầu.

“Không có gì cụ thể. Mình chỉ có cảm giác bất lành. Nơi này, Bông Hoa Gió...mọi phần của mình đều đang hét lên rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

Mắt Sunny hơi mở to.

Cách dùng từ đã hơi thay đổi, nhưng mà nó cơ bản là gần như y hệt câu trả lời trước kia.

‘...Làm sao có thể?’

Trong lúc Nephis và Cassie thảo luận về phương hướng của Effie với sự giúp đỡ của Ánh Sáng Dẫn Đường, cậu quan sát họ mà không nói gì. Tâm trí cậu kì lạ là bị tách ra thành hai cực – một phần trở nên lạnh lùng và tính toán, bị đẩy vào một trạng thái cảnh giác cao cấp nhất.

Phần còn lại...phần còn lại thì lung lay và rối loạn, vẫn còn đang khôi phục từ đau đớn lúc bị lưỡi đao ma quái kia giết chết. Cú sốc của việc nhớ lại kết cục khủng khiếp đó là rõ ràng đến mức Sunny muốn ngã xuống sàn và co lại thành một quả bóng run rẩy.

Có lẽ nguyên nhân duy nhất khiến cậu vẫn còn đứng là vì cậu đã như bị đông cứng ngắc tại chỗ.

“Sunny? Đi thôi...nếu cậu không ngại.”

Cậu giật mình và liếc nhìn Nephis.

Cô đã nhảy ra khỏi thành thuyền. Vẫn còn phản ứng chậm, Sunny quan sát Cassie ngượng nghịu leo lên Ác Mộng và ngồi trên yên nó. Với dáng người nhỏ nhắn, đó không phải việc dễ hoàn thành.

‘...Mình nên điều chỉnh lại nơi đặt chân.’

Ý nghĩ bình thường đó cuối cùng kéo cậu ra khỏi trạng thái ngu ngơ. Ra lệnh cho những cái Bóng xuống thuyền, cậu đi đến cạnh thành thuyền và nhảy xuống.

Cậu là người cuối cùng đặt chân lên cát trắng của bờ biển đầy sương mù.

‘Mình thật sự có vẻ đã quay trở lại quá khứ. Hay là một ảo ảnh? Nhưng rồi, hình ảnh cái chết kia có thể mới là ảo ảnh. Một hình ảnh...mình đã nhận được một hình ảnh tiên tri mà đáng lẽ là dành cho Cassie, bằng cách nào đó?’

Tâm trí cậu rối loạn.

...Đó là tại sao Sunny giật mình và lùi lại một bước khi một bóng người đột nhiên xuất hiện từ sương mù. Cậu đã hoàn toàn quên mất về Tội Lỗi An Ủi.

‘Đúng rồi...thằng khốn này lần trước cũng đã khiến mình giật mình. Giờ nó sẽ im lặng lườm mình.’

Tội Lỗi An Ủi đúng là lườm cậu trong im lặng một giây.

Nhưng rồi, bóng ma nhếch mép cười và nói với giọng căm ghét:

“Mày biết không...tao thật ra bắt đầu tận hưởng việc này một chút rồi đó. Chơi thêm vòng nữa, sao hả?”

Sunny ngạc nhiên nhìn nó. Ngoài những sự thay đổi tinh vi mà đã xảy ra vì sự thụ động của cậu, đây là thứ đầu tiên mà khác với...vòng trước.

Lông mày Sunny khẽ nhíu lại.

‘Tại sao thằng khốn kia là ngoại lệ duy nhất cho quy luật đó?’

Đi ngang qua bóng ma, cậu nói khẽ:

“Chắc rồi. Chơi thêm vòng nữa thôi.”

Âm hồn ngạc nhiên nhìn cậu.

Trong lúc họ đi xuyên qua sương mù, phát hiện đường dấu chân trên cát, và tiếp tục đi về phía những vách đá, Sunny đang suy nghĩ điên cuồng.

‘Là ảo ảnh, hay là mình thật sự đã đi ngược thời gian? Nếu là cái sau...thì tại sao? Và đã vậy thì bây giờ mình phải làm gì?’

Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, và không đủ thời gian. Trạng thái tinh thần của cậu cũng đang rối rắm. Sunny mơ hồ nhận ra là bản thân đang bị sốc, nhưng mà không biết phải làm gì với việc đó. Cậu có lẽ đang bỏ sót rất nhiều thứ mấu chốt trong tình trạng lung lay này của mình.

Ví dụ như...

Đột nhiên, Sunny cảm thấy cực kì lạnh lẽo.

‘L-làm sao...làm sao mà mình không nghĩ đến việc đó?!’

Họ đã bắt đầu leo lên những bậc thang đó...có nghĩa là Jet chuẩn bị bị tấn công bởi Tàn Sát Bất Tử chỉ trong vài phút nữa. Vài giây?

‘Nguyền rủa!’

Tâm trí cậu bắt lửa.

Suy nghĩ nhanh và tốt nhất có thể, Sunny chửi bản thân vì đã ngu ngốc đến vậy. Cậu gần lãng phí cả một giờ đồng hồ cố gắng hiểu tại sao bản thân bị đẩy ngược về quá khứ thay vì cân nhắc đến cách giải quyết tương lai!

Kể cả nếu như cậu bị sốc sau khi linh hồn bị xé rách và chết trong đau đớn quằn quại, thì cũng không phải là cớ.

‘Giờ mình làm gì đây?’

Cậu nhớ đến những ý nghĩ ngây thơ của mình một cách đắng chát. Cậu sẽ vượt qua lần nữa, bằng cách nào đó? Chỉ là một canh bạc khác mà thôi?

‘Có vẻ như mình cuối cùng đã trở nên kiêu ngạo.’

Và đã phải trả một cái giá nặng nề cho việc đó. Cái giá nặng nhất có thể.

‘Không quan trọng! Không có thời gian để tiếc nuối, mình cần quyết định nên làm gì ngay bây giờ!’

Một phần nhỏ bé, hèn nhát trong cậu ngay lập tức có câu trả lời. Việc an toàn nhất có thể làm là bỏ rơi Jet và cứu bản thân khỏi việc phải đối mặt với Tàn Sát Bất Tử. Cậu biết là bản thân sẽ chết ở khu đất trống đó...nên tại sao lại đi đến đó chứ?

Nhưng mà ngay cả khi biết về nguy hiểm đó...

Cậu không thể để Jet chết.

‘Vậy thì, đến đó và chiến đấu?’

Đó cũng không phải là một ý nghĩ ngu ngốc. Nguyên nhân mà Sunny đã thua vòng trước là vì cậu đã lao vào một trận chiến một cách mù lòa, mà không có chuẩn bị gì cả. Nhưng mà lần này thì cậu biết chính xác kẻ địch mà bản thân sẽ phải đối mặt...và mặc dù còn rất ít thời gian đến lúc chạm trán, cậu ít nhất là có thể chuẩn bị vài thứ.

‘Mình vẫn không biết đủ về Tàn Sát Bất Tử.’

Chiến đấu với cô ta vào lúc này là không khôn ngoan. Nhưng mà cậu không thật sự cần phải làm vậy...cậu chỉ phải tìm đến Jet và mang cô bỏ chạy.

Vào lúc này, cái bóng cậu cử đi dò xét phía trước cuối cùng nghe thấy. Âm thanh thép va chạm, theo sau bởi tiếng hét đau đớn của Kẻ Gặt Hồn.

Sunny nghiến răng.

‘L-làm...làm thôi.’


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com