Sunny mơ thấy một cánh cổng khổng lồ mà đang mở toang ra, có gì đó bất tận và hoàn toàn xa lạ đang ẩn giấu bên trong hắc ám của cái mồm khổng lồ đó. Cậu là một con nhện bị đứt mất một chân, đang bò đi trong lúc những sợi xích vỡ rơi xuống đất xung quanh mình. Tâm trí cậu bị nuốt chửng bởi sự kinh hoàng, còn trái tim...Tim cậu thì đầy cảm giác lạnh lẽo, đắng chát của sự phản bội và tiếc nuối.
‘Thoát...mình phải thoát...’
Sunny đẩy cơ thể nhỏ của bản thân trên sàn đá. Có những mạng nhện xinh đẹp phủ lấy sảnh đền thờ rộng lớn, những sợi tơ nhện dệt thành một bức ảnh hoành tráng. Một tia lửa bay lên, và một giây sau đó, những mạng nhện bị lửa nuốt chửng. Chúng ngay lập tức biến mất, chỉ để lại đằng sau những đám mây khói cay mà che mờ cả thế giới. Ít nhất thì cậu không còn có thể nhìn thấy cánh cổng khủng khiếp kia nữa.
Ngột ngạt, cậu bò xuyên qua khói, và chậm rãi, tra tấn, sự kinh hoàng nuốt chửng linh hồn cậu tiêu tan. Sunny cảm giác như thể bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm ngay lập tức...nhưng mà, cậu vô vọng lạc lối. Không có gì ngoài nhiệt độ nóng rực và ánh sáng u ám từ ngọn lửa mà đang lan tỏa xung quanh mình. Cơ thể cậu đã bắt đầu trở nên nóng không chịu nổi.
Cậu đứng hình một giây, nghỉ ngơi và cố tìm đường ra khỏi địa ngục rực lửa này. Rồi, trong một giây...cậu cảm nhận được cơn gió thổi qua bộ vỏ cháy xém của mình từ đâu đó đằng trước.
‘Ở đó...’
Sunny đứng dậy và đi cà nhắc về phía trước nhanh nhất có thể. Không lâu sau đó, cậu đã để lại khói và lửa đằng sau.
Lúc này có một khoảng nước yên tĩnh xung quanh cậu. Khói đã không còn, nhưng mà một sương mù dày đặc đã thay thế nó. Nó xoáy động và di chuyển, chậm rãi trôi qua dáng người run rẩy của con nhện nhỏ bé.
‘Mình đang ở đâu?’
Sunny tiến lên một bước và phát hiện cậu bằng cách nào đó có thể đi trên bề mặt nước – giống như lúc ở trong Hồn Hải vậy. Dè chừng tiến về trước, cậu đi sâu hơn vào làn sương mù. Một chút thời gian trôi qua – có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là vĩnh viễn – và cậu đã đánh mất mọi phương hướng.
Không có gì ngoài sương mù trong thế giới này.
...Đến khi có một thứ khác hiện ra trong hư vô xám xịt.
Sunny run rẩy.
Ở đó, trước mặt cậu, một ai đó...một thứ gì đó...đang ngồi trên bề mặt bình tĩnh của nước, chăm chú nhìn xuống. Hình dạng đó mặc một bộ quần áo rách rưới, cơ thể gầy gò không nhìn thấy được đằng sau đó. Nó có vẻ là nhân loại, hay ít nhất là có hình dạng giống nhân loại. Mái tóc bẩn của người kia treo như rong biển, và gương mặt hắn thì không nhìn thấy được. Một vòng kim loại hắc ám lởm chởm đặt trên đầu hắn như một vương miện hoen ố.
Đột nhiên, Sunny cảm thấy lạnh lẽo.
‘Hoàng... Hoàng Tử Điên Rồ?’
Đó là một trong sáu Sứ Giả của Cửa Sông...một trong Sáu Tai Ương.
Sinh vật trước mặt cậu trông khá là thảm hại, nhưng mà nó vẫn là một Titan Đồi Bại. Cậu vẫn đang gặp nguy hiểm ghê gớm. May mắn là, sinh vật Ô Uế kia không có vẻ đã phát hiện con nhện nhỏ... Hoàng Tử Điên Rồ đang ngồi bất động, nhìn chăm chú phản chiếu của mình với biểu hiện lơ đãng. Như thể hắn ta tồn tại ở một thực tế hoàn toàn khác vậy.
Một giây sau đó, Sunny đột nhiên cảm thấy cực kì nhẹ nhõm. Một sự nhận ra đơn giản đẩy lùi mọi sự sợ hãi và bất an của cậu:
‘...Mình đang ngủ. Đây là một giấc mơ.’
Đương nhiên là vậy rồi. Sunny không phải một con nhện. Cậu hiện đang ở trong đền thờ của Ma Pháp Ác Mộng, gần Nephis và Ananke – chứ không phải ở giữa một biển bất tận, lạc trong sương mù. Titan Đồi Bại trước mặt cậu không phải thật, và mối nguy hiểm mà sinh vật đó thể hiện cũng không.
‘Cảm ơn thần thánh...’
Trong lúc Sunny nghĩ vậy, cậu không còn là một con nhện nữa. Nhưng mà, cậu cũng không phải là bản thân – thay vào đó, Sunny cao và âm u. Cậu có tám cánh tay linh hoạt, một trong số đó làm từ sứ trắng không tì vết. Thân hình thon thả của cậu ẩn trong một áo choàng hắc ám, và một mặt nạ gỗ đen bóng che đi những đường nét trên mặt.
Cúi xuống từ chiều cao này, Sunny quan sát sinh vật đáng thương hại trước mặt. Hoàng Tử Điên Rồ không trông quá đáng sợ, đặc biệt là với một Titan. Nhưng mà...
Vì nguyên nhân không rõ nào đó, hình dạng gập lưng kia khiến Sunny tràn đầy sợ hãi. Nó quá là...quá là quen thuộc...
Như thể cảm nhận được một ánh mắt, dáng người rách rưới kia đột nhiên cựa quậy và chậm rãi ngẩng đầu. Một gương mặt đáng sợ mà có vẻ như là một cái mặt nạ ghê gớm với vô số vết sẹo và hai con mắt hắc ám cháy lên với sự điên rồ không tưởng nổi, khiến Sunny không tự chủ lùi lại một bước.
Rồi, một tiếng thì thầm mà như là kính vỡ vang lên, cào vào tai cậu.
Hoàng Tử Điên Rồ thì thầm:
“...Kẻ nào dám mơ về ta?”
Và cứ như vậy, sự nhẹ nhõm mà Sunny cảm thấy đã bị hủy diệt.
‘C-cái gì? Hắn biết đây là một giấc mơ? Không, đó là không thể nào. Làm sao chứ?!’
Mắt của Ô Uế chậm rãi lấy lại tiêu cự, trở nên sắc bén và nghiền ép. Đè xuống bởi gánh nặng không chịu nổi của sự điên rồ khủng khiếp che giấu trong đáy sâu hắc ám đó, Sunny lùi thêm một bước và nín thở.
‘Là một giấc mơ, là một giấc mơ...’
Trong lúc đó, môi của sinh vật kia cong thành một nụ cười tà ác.
“A...là ngươi. Là ngươi nào vậy hả?”
Hoàng Tử Điên Rồ đột nhiên đông cứng, rồi rên rỉ và dùng một tay đấm vào đầu mình.
“Ta không thể, không thể...không thể nhớ nổi. A, nhưng mà đó cũng là một câu trả lời.”
Gương mặt xấu xí của hắn gợn sóng, như thế cố gắng biến thành một biểu hiện của nhân loại.
“Ngươi...đều không phải. Là một kẻ giả mạo?”
Giọng nói của sinh vật đột nhiên trở nên tăm tối và tàn nhẫn:
“Ngươi...kẻ giết người...”
Một tiếng cười điên loạn thoát khỏi môi hắn, và rồi, Hoàng Tử Điên Rồ chậm rãi đứng dậy. Quần áo rách rưới của hắn di chuyển, phủ trong sương mù...
Trong lúc Sunny lùi thêm một bước nữa, nỗ lực thức dậy, Ô Uế tiến lên một bước.
“Như nào hả, đồ giết người? Đến gần đây...ta sẽ cho ngươi biết một bí mật. Ngươi xứng đáng nhận được nhiêu đó...”
Đột nhiên không còn nơi nào để đi cả. Xương mù xám trở nên rắn chắc, chặn đi mọi con đường rút lui. Và Sunny...Sunny đúng là rất tò mò. Tò mò ngược lên ý chí của mình.
Dù sao thì, cậu là một kẻ cực kì yêu thích những bí mật...
Cậu rùng mình, cảm giác những suy nghĩ của mình loạn xạ cả lên, đột nhiên có một hiện diện giữa cậu và Hoàng Tử Điên Rồ. Một người khác đang đứng đó, chắn đi sinh vật điên rồ kia với tấm lưng của hắn.
Đó là một chàng trai trong bộ tunic đen, với mái tóc dài đen như lông quạ và một biểu hiện nghiệt ngã trên gương mặt tái nhợt.
Tội Lỗi An Ủi.
‘Nó đang làm gì ở đây?’
Âm hồn có vẻ nghiêm túc khác thường trong lúc nhìn chằm chằm Hoàng Tử Điên Rồ. Không quay đầu lại, bóng ma nói bằng một giọng mà không châm chọc cũng không nói móc...
Thay vì đó, giọng nó nghiêm trọng:
“Mày làm gì vậy hả đồ ngu? Triệu hồi con ngựa của mày và cút xéo khỏi nơi này! Nhanh lên!”