Vẫn còn nhiều câu hỏi mà Sunny muốn hỏi Ananke, và rất nhiều thứ cậu cần biết được. Nhưng mà, vây quanh bởi hắc ám yên lặng của đêm, cậu đơn giản lắng nghe âm thanh nước nhẹ nhàng đánh vào thân thuyền đi nhanh và nhìn chăm chú về Dòng Sông Vĩ Đại bao la, lung linh mà không nói gì.
Nhiều thứ đã xảy ra vào ngày hôm qua...thần thánh à. Liệu thật sự mới chỉ một ngày kể từ lúc cậu chiến đấu với Rắn Lam? Trận chiến đáng sợ đó, việc bỏ trốn điên cuồng khỏi hòn đảo hắc ám – đã không có lấy một khoảnh khắc yên bình để cậu bình tĩnh lại và suy ngẫm những vấn đề đó.
‘Như một giấc mơ vậy.’
Cậu thật sự đã làm được...cậu đã giết một Quái Thú Vĩ Đại.
Đương nhiên, một phần là nhờ có sự chúc phúc của ngọn lửa linh hồn của Neph, cũng như việc con Rắn Lam đã bị yếu đi nghiêm trọng. Dù vậy...liệu có Bậc Thầy nào khác trên thế giới mà có thể nói họ đã làm vậy? Chắc chắn là không.
Liệu đã từng có ai?
Sunny khó chịu cựa quậy, sợ rằng thành tích phi thường đó sẽ khiến đầu mình phồng ra. Cậu suýt ước gì có thể nghe thấy những nhận xét cay độc của Tội Lỗi An Ủi, kẻ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội kéo cậu xuống từ thiên đường...tên khốn kia phải ở đâu đó gần đây, nhưng mà đang không hiện mặt. Cậu có thể cảm giác sự hiện diện nhàn nhạt của bóng ma căm ghét kia ở tận cùng ý thức của mình.
Dù sao đi nữa, đó là sự thật – Sunny đúng là đã giết Rắn Lam...Daeron của Biển Chạng Vạng.
‘Đúng là cái tên kì lạ cho một Sinh Vật Ác Mộng.’
Sau khi quan sát con quái thú điên khùng kia thật lâu và thậm chí biến thành hình dạng của nó, Sunny chắc chắn là có gì đó đặc biệt về sinh vật hung tợn kia. Bây giờ, sau khi biết tên nó, cậu có một nghi ngờ mạnh mẽ...là Rắn Lam không hề là một Sinh Vật Ác Mộng.
Hoặc ít nhất thì nó không phải lúc nào cũng là.
‘Liệu con rắn già đó từng là nhân loại?’
Nhân loại dù sao cũng được xem là Quái Thú trong mắt Ma Pháp. Một Đế Giả, làm ví dụ, sẽ được gọi là Quái Thú Đỉnh Cấp.
...Vậy nếu như một Đế Giả bị đánh bại bởi Hắc Hóa?
Nhìn về phía Dòng Sông Vĩ Đại lung linh, Sunny cảm thấy không yên.
‘Có lẽ có một cách đơn giản để biết được.’
Nhắm mắt lại, cậu chìm vào Hồn Hải.
Nó vẫn y hệt trước đó, với năm mặt trời đen trên mặt nước tĩnh lặng. Chỉ là bây giờ, sau khi biết được sự thật về cách mà thế giới của Dòng Sông Vĩ Đại được tạo ra, cậu nhìn nó hơi khác đi.
Một quân đoàn bóng tối đứng bất động trong hắc ám yên lặng.
Sunny vẫn còn nhớ thời gian mà cậu có thể đếm số lượng bóng tối không sinh lực trên đầu ngón tay, nhưng giờ thì đã có quá nhiều. Hàng ngàn...
‘Mình thật sự đã giết nhiều như vậy sao?’
Đương nhiên là vậy. Từ Vùng Đất Lãng Quên đến Mộ Ariel, Sunny đã sống một cuộc đời chém giết...kể cả nếu đó là không theo mong muốn của cậu. Con số đó đặc biệt phồng to lên trong Chiến Dịch Góc Nam, nơi mà cậu đã liên tục bị bao vây bởi những bầy Sinh Vật Ác Mộng to lớn.
Đa số những cái bóng ở đây là Sinh Vật Ác Mộng – Vua Ngọn Núi, cái bóng vô dạng của Con Non chưa ra đời của Chim Ăn Cướp Độc Ác, Hiệp Sĩ Ruồng Bỏ, Mimic Châm Chọc, Khủng Bố LO49, con Titan Goliath to như núi...
Nhưng mà cũng có không ít nhân loại. Chủ nô già vô danh, Harper, Harus, Caster, Pierce, Tư Tế Đỏ, những Nữ Chiến Tranh, những người lính của Thành Phố Ngà, Hiệp Sĩ Amiran và nhiều người Thức Tỉnh của hai đại gia tộc mà cậu đã giết ở Đông Nam Cực, Thánh Nanh Thảm Khốc...và nhiều người khác nữa.
Cũng có Solvane. Thật ra là có đến hai Solvane – một người mà cậu đã giết ở Đảo Xiềng Xích, và người còn lại là ở Vương Quốc của Hi Vọng. Sunny cảm thấy kì lạ mỗi lần nhìn thấy họ.
Nhưng mà hiện tại cậu đang tìm kiếm một kẻ khác.
Cậu đoán nghi ngờ của mình đã đúng sau khi phát hiện không có hình dạng khổng lồ của con rắn vĩ đại kia trong số những cái bóng. Và rồi, cậu cuối cùng thấy hắn...Daeon của Biển Chạng Vạng.
Rắn Lam quả thật, từng là con người.
Ở đó, trong hắc ám, có một cái bóng của một người đàn ông đẹp trai với những đường nét gương mặt mạnh mẽ và lông mày hướng xuống, mãnh liệt. Ông ta cao và khí thế, với bờ vai rộng, và gương mặt góc cạnh, kiên quyết. Tóc ông ta được cột thành một bím tóc dài, và ông mặc một bộ áo cổ đại mà trông vừa đơn giản vừa quyền quý.
‘Rắn Lam...ông ta thật sự là một con người.’
Sunny đứng yên, nhìn cái bóng im lặng. Tim cậu rối bời.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nhân loại mà đã bị Hắc Hóa đánh bại. Và không chỉ một nhân loại nào đó – một Đế Giả kiêu hãnh và hùng mạnh, một tồn tại cao thượng Cấp Bậc Đỉnh Cấp. Thậm chí Solvane, người mà dùng nhiều ngàn năm bị tran tấn bởi Sâu Dây Leo, cũng chưa từng từ bỏ nhân tính của mình.
Vua Daeron là ai? Tại sao ông ta đến Mộ Ariel? Làm sao mà ông ta lại đánh mất bản thân trong sự điên cuồng và biến thành một sinh vật, trở nên không khác gì một con quái thú vô tri?
...Liệu một ngày nào đó, Sunny cũng có kết cục như vậy?
Lông mày cậu nhíu chặt lại.
‘Hắc Hóa...’
Sunny chưa từng thật sự đối mặt với Hắc Hóa, chỉ có kết quả của Hắc Hóa – những con quỷ dữ điên cuồng mà nhân loại ở thế giới thức tỉnh gọi là Sinh Vật Ác Mộng. Nhưng mà, cậu cảm thấy nếu sức mạnh của cậu tiếp tục tăng lên, cậu rồi sẽ tiếp xúc với nó. Có lẽ đó là không thể tránh được.
‘Phiền phức.’
Cậu liếc nhìn cái bóng của Daeron một lần cuối, chần chừ, rồi khẽ nói:
“Tìm sự yên bình trong tôi, Rắn Già. Ác mộng của ông kết thúc rồi.”
Rắn Lam đã là một kẻ địch khủng khiếp, nhưng mà ông ta cũng đã bảo vệ Sunny và Nephis khỏi những thứ kinh dị khác của Dòng Sông Vĩ Đại. Họ đã không thể tận hưởng tháng yên bình trên hòn đảo hắc ám nếu không nhờ có sự điên cuồng, đói khát, và hung tợn của ông ta.
Sunny cũng đã học được rất nhiều từ con rắn vĩ đại.
Thở dài, cậu quay đầu và bước đi đứng giữa năm mặt trời đen. Vẫn còn một thứ mà cậu cần nhìn...
Sunny đã nhận được một Ký Ức sau khi giết một Đế Giả bị hắc hóa. Ký Ức đầu tiên ở Cấp Bậc Đỉnh Cấp của cậu.
Ừ thì... Ký Ức Cấp Bậc Đỉnh Cấp đầu tiên mà cậu thật sự dùng sức kiếm được, chứ không phải tự dưng nhận được.
Triệu hồi kí tự, Sunny nhìn đến dòng kí tự không quen thuộc và đọc: