Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1285:



Chương 1285: Ananke

“Ananke xin chào những Đứa Con của Weaver...”

Những từ đó treo trên không trung. Sunny và Nephis dè chừng liếc nhìn lẫn nhau, cả hai đều bối rối trước tình huống kì lạ này. Tại sao bà lão kia lại quỳ trước họ? Tại sao lại gọi họ là những người con của Weaver?

‘Chuyện gì đang xảy ra?’

Sunny đang mệt mỏi không nói nổi, và bản chất không giải thích được của bà lão xa lạ kia đơn giản là quá nhiều để cậu có thể xử lý. Ít nhất thì bà ta không có vẻ là địch. Thở dài, cậu cho phép cơ thể kiệt sức của bản thân sụp đổ và ngồi xuống trên sàn gỗ của con thuyền. Còn Nephis thì chần chừ vài giây, rồi tiến lên vài bước và cẩn thận kéo bà lão dậy.

“Làm ơn hãy đứng lên, thưa Bà. Đừng quỳ bởi vì chúng tôi.”

Chủ nhân con thuyền – Ananke – cho phép bản thân được nhẹ nhàng kéo vào vị trí ngồi. Rồi, Nephis quay trở lại và ngồi xuống bên cạnh Sunny. Hai người họ bây giờ đối mặt bà lão, chờ bà ta nói gì đó. Nhưng mà bà ta vẫn giữ im lặng.

Sau vài giây, Sunny cau mày. Cậu cảm thấy hồi hộp... không thể nào nói rõ bà lão này mạnh mẽ cỡ nào, hay ý định của bà ta là gì. Ananke hoàn toàn là một bí ẩn.

...Bà ta có thể cung cấp những câu trả lời cho thật nhiều bí ẩn mà đã ám ảnh cậu. Nên, cậu hỏi:

“Xin lỗi, thưa Bà...nhưng mà tại sao lại gọi chúng tôi là Những Người Con của Weaver?”

Có nhiều câu hỏi mà cậu muốn hỏi, nhưng mà cái này là gấp gáp nhất – câu trả lời cho nó có thể giải thích cách mà Bà Ananke sẽ đối xử với họ.

Bà lão thở dài thật sâu, rồi nói bằng giọng rất mỏng và nứt:

“Bời vì hai người là Kẻ Được Chọn bởi Ma Pháp Ác Mộng. Hai người là...phép mầu. Tồn tại của hai người là sự thắng lợi của Weaver.”

Một nụ cười tự hào hiện lên môi bà lão. Nó ấm áp và gần như là...mẫu tính. Như thể bà đúng là người bà đang nhìn những đứa cháu trẻ tuổi, xinh xắn của mình.

Sunny hít một hơi sâu, cảm thấy xấu hổ.

‘Thắng lợi của Weaver...’

Cậu đã gần như chắc chắn Ma Pháp Ác Mộng là do Ác Ma Định Mệnh tạo ra. Và bây giờ, chút nghi ngờ nhỏ bé cuối cùng đã biến mất. Weaver đúng là đã tạo ra đại thảm họa mà đã rơi xuống Trái Đất...hoặc có lẽ là sự cứu rỗi của nó.

Dù sao đi nữa, Bà Ananke có vẻ có một mối liên hệ rất sâu sắc với Weaver và Ma Pháp Ác Mộng. Bà ta cũng, khả năng cao là, một trong những người mà họ cần tìm đến – một người bản xứ của Dòng Sông Vĩ Đại. Một trong những người cổ đại mà đã tiến vào Mộ Ariel trước khi những vị thần ngã xuống.

...Nhưng mà chẳng phải như vậy có nghĩa là bà ta đã đến Dòng Sông Vĩ Đại trước khi Ma Pháp được tạo ra?

Mọi thứ vẫn chưa hợp lý lắm.

Như thể đọc được ý nghĩ của cậu, Nephis nghiêng về trước và hỏi lịch sự nhất có thể:

“Tha lỗi cho tôi hỏi như này, nhưng Bà là ai vậy?”

Ananke mỉm cười. Thứ bà ta nói tiếp theo khiến cả Sunny lẫn Nephis giật mình:

“...Ta là Ananke. Nữ Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng.”

Trong sự yên lặng theo sau đó, bà lão nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chắc là rất khó đề Ngài và Cô tưởng tượng. Hai người đến từ thời gian mà Ma Pháp Ác Mộng đã trưởng thành và thống trị không bị cản trở, những phước lành của nó được thoải mái ban phát cho tất cả. Nhưng mà không phải lúc nào cũng đã là như vậy. Ở vào lúc ban đầu, mà cũng là kết thúc, khi Ma Pháp Ác Mộng vẫn còn mới vỡ lòng, cần có những người như ta chăm sóc nó, bảo vệ nó...và, trên tất cả, giúp nó lan truyền, để nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”

Gương mặt nhăn nheo của bà ta trở nên buồn bã, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi mô bà.

“Đó là không dễ... không dễ chút nào cả. Dù sao thì chúng ta, những người theo một daemon, bị xem là những kẻ tà đạo và bị bức hịa bởi những kẻ hầu của thần. Tất cả đều bị căm ghét, nhiều người bị săn lùng và giết chết. Ừ thì...cũng không phải bản thân ta đã trải qua những thứ đó.”

Mỗi câu nói của bà lão là một sự tiết lộ, và chúng cứ lần lượt theo sau nhau. Có quá nhiều thông tin giật mình mà bà ta đang thoải mái cho họ biết, đến mức Sunny thấy bản thân không thể tiêu hóa tất cả. Cậu cảm giác như một người chìm trong biển sâu sau nhiều năm chết khát ở sa mạc.

‘Nữ Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng...ban đầu mà cũng là kết thúc? Chắc chắn là nói về giai đoạn ban đầu của trận chiến tranh giữa daemon và thần...đợi đã, Ma Pháp không phải được tạo ra như là ngày nay? Nó đã phải lớn lên? Thậm chí là được nuôi lớn? Bức hại bởi những vị thần? Gì cơ?’

Cậu đang thất bại thảm hại trong việc cố theo kịp, ở trạng thái mệt mỏi như này. Nephis cũng đang chật vật, nhưng mà cô thì có vẻ đang nắm bắt cuộc đối thoại tốt hơn một chút. Những tia sáng trắng thắp lên trong mắt cô.

“Vậy là, sự tồn tại của chúng tôi là chứng cứ cho thấy sự khổ sở của những người đi theo Weaver là không vô nghĩa? Rằng Ma Pháp Ác Mộng mà mọi người tôn thờ và truyền bá đã đạt đến thiết kế vĩ đại của nó?”

Ananke gật đầu và nhìn họ với vẻ tôn kính, khiến cả hai người khó chịu.

“Đúng vậy. Cô đúng là rất thông thái, thưa Cô.”

Nephis im lặng vài giây, rồi nói bằng phẳng:

“...Bà không có vẻ ngạc nhiên bởi việc chúng tôi đến từ tương lai.”

Sunny buộc bản thân tập trung. Đó là một câu hỏi rất mấu chốt, và một thứ mà cậu đã không thể nghĩ đến, bị phân tâm bởi vô vàn sự hé lộ.

Bà lão chậm rãi gật đầu, hô hấp khó khăn. Có vẻ như nói chuyện lâu như vậy là khó đối với bà ta, nhưng mà bà vẫn buộc bản thân trả lời:

“Đương nhiên, ta không ngạc nhiên. Hai người đã đến từ phía thượng nguồn, không phải sao thưa Ngài, thưa Cô?”

Nephis và Sunny liếc nhìn lẫn nhau. Họ đúng là đã làm vậy. Những người sống ở Dòng Sông Vĩ Đại, thứ mà trôi chảy từ tương lại vào quá khứ, sẽ có nhận thức khác về thời gian. Với họ, những người đến từ tương lai có lẽ không có vẻ lạ lẫm lắm.

Ananke hít một hơi, rồi mệt mỏi nói thêm:

“Ồ, nhưng mà ta cũng đã được cảnh báo là hai người sẽ đến.”

‘Hờ?’

Đó có lẽ là hé lộ bất ngờ nhất.

Sau một giây im lặng, Sunny nhướng mà trong lúc che giấu bản thân thật sự giật mình cỡ nào.”

“...Cảnh báo? Bằng cách nào?”

Bà lão gật đầu lần nữa, mái tóc trắng không được cột lại di chuyển trong gió.

“Ta nhận được một lời nhắn...trong những giấc mơ. Một lời nhắn rằng những Đứa Con của Weaver sẽ đến. Và...”

Bà ngừng lại vài giây, lấy hơi, rồi hăng hái nói hết lời:

“...Và ta phải giúp họ đến được Thất Sủng, nơi Dusk, nữ tiên tri cuối cùng, cai trị.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com