Một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang nghỉ ngơi trên mặt nước lấp lánh. Bảy mặt trời đang dâng lên từ đáy sâu xa xăm, và thế giới nhuộm màu đỏ tím của bình minh. Thắp sáng bởi ánh sáng xinh đẹp đó, con thuyền có vẻ như là một ảo ảnh.
“Cái...gì vậy?”
Giọng nói khàn khàn của cậu đầy vẻ không thể tin nổi. Quá là không khả thi, để tìm đến một con thuyền trống rỗng nhẹ nhàng đung đưa trên làn sóng khi tinh túy vừa mới cạn kiệt, và một nỗi tuyệt vọng vừa mới nắm lấy tim cậu. Dòng Sông Vĩ Đại là bao la đến không thể trừu tượng, vậy mà, họ lại tình cờ thấy bản thân cách một thuyền chỉ vài trăm mét vào đúng lúc này? Thậm chí với [Định Mệnh] nhúng tay, thì sự tình cờ này vẫn có vẻ quá tiện nghi. Đến mức mà Sunny còn cho rằng bản thân đang hoang tưởng...mà cũng sẽ không phải là lần đầu tiên. Có lẽ Tội Lỗi An Ủi đã học được một trò mới.
Nhưng mà, Nephis cũng nhìn thấy con thuyền đó.
Cô chần chừ một giây, rồi tê dại nói:
“...Là một thuyền ketch.”
Sunny đang định hỏi ketch là gì, nhưng mà cậu đang quá mệt mỏi để có thể hỏi những câu hỏi không cần thiết như vậy. Nó chắc là một loại thuyền...Nephis biết về những thứ như vậy, khi nghĩ đến cô thậm chí đã xây một con thuyền cho họ, lúc ở Vùng Đất Lãng Quên. Chắc cũng là một phần của việc rèn luyện Truyền Nhân của cô.
Hai người họ ở yên vài giây, rồi bơi về phía cái...ketch. Ừ thì, Nephis là người duy nhất đang bơi trong lúc hỗ trợ Sunny – cậu thì chỉ yếu ớt di chuyển hai chân để giúp một chút.
Không lâu sau đó, hai người đến nơi. Sunny đặt bàn tây lên thân con thuyền buồm, vẫn không chắc nó là thật. Nhưng mà, mặt gỗ tối cảm giác trơn tru và cứng cáp dưới tay cậu. Cậu rê tay trên nó, vừa choáng váng vừa nhẹ nhõm.
‘Có lẽ là một cái bẫy...’
Kể cả nếu là vậy, thì họ không có lựa chọn mà phải leo lên cái ketch này. Nó quá nhỏ để có thể bảo vệ họ khỏi những sinh vật Vĩ Đại như là Rắn Lam, nhưng mà có còn hơn không. Hơn thế nữa...cái ketch này không thể nào đơn giản như vẻ bề ngoài của nó được. Nó đang trôi trên dòng nước đáng sợ của Dòng Sông Vĩ Đại mà không có lấy một vết trầy trên thân thuyền. Một con thuyền bình thường ở nơi này sẽ bị hủy diệt chỉ trong vài giờ. Thậm chí miếng gỗ trôi dạt mà Sunny từng dùng làm bè, thứ mà đủ cứng cáp để chống chịu móng tay của một Bậc Thầy, cũng bị biến thành vô số mảnh gỗ nhỏ. Và bản thân nó chắc chắn cũng từng là một phần của một con thuyền to trước khi bị phá hủy và biến thành mảnh gỗ trôi dạt đó.
Hơn nữa...ketch này không thật sự trôi đi. Nó chỉ ở yên một chỗ, không hề bị ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian. Nên, nó nhất định là đặc biệt theo cách nào đó.
Một tia hi vọng dè dặt thắp lên trong tim Sunny.
Bất chấp kích thước khiêm tốn của con thuyền gỗ, bên cạnh của nó là quá cao để họ có thể leo lên, đặc biệt là ở trạng thái yếu ớt hiện tại của họ. Nhưng mà, một cái thang dây được tiện lợi hạ xuống nước gần mũi thuyền, như thể mời gọi họ lên thuyền vậy.
Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau. Sự đa nghi của cậu đang trỗi dậy – và cũng có nguyên nhân thỏa đáng – từ vẻ mặt của Nephis, cô cũng cảm giác tương tự. Nhưng mà không có quyết định gì khác cả.
Bởi vì sự cứu rỗi đã kì diệu tự hiện ra, họ sẽ là ngu ngốc nếu không chấp nhận món quà bất ngờ đó.
Nephis đẩy Sunny về phía cái thang, rồi giúp cậu leo lên.
Ngã qua khỏi thành thuyền, Sunny nằm lăn trên sàn gỗ. Cảm giác gì đó cứng cáp bên dưới bản thân là vừa xa lạ vừa như thiên đường. Con thuyền nhẹ nhàng lúc lắc như là ru ngủ vậy.
‘A...’
Một giây sau đó, Nephis ngượng nghịu leo qua thành thuyền và ngã xuống, rơi ngay lên người cậu. Sunny phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Ây da...”
Họ nằm bất động vài giây, lấy lại hơi, rồi chậm rãi kéo cơ thể khỏi đối phương và cẩn thận nhìn quanh.
Thuyền ketch không quá to, nó dài khoảng bảy mét. Cấu trúc đơn giản, một boong thuyền, không có buồng hay khu vực nào có nóc cả. Boong thuyền hoàn toàn trống trải, hai cột buồm – một dài một ngắn – vươn lên không trung như hai cột tăm tối, mảnh khảnh.
Mọi thứ được làm với trình độ thủ công bình thường, nhưng tuyệt mĩ. Bề mặt gỗ được chạm khác ưa nhìn, cho thấy đủ loại hình ảnh trôi chảy, bây giờ đã bị làm trơn tru bởi gió, nước và thời gian. Con thuyền nhỏ hai buồm có vẻ là một thứ yêu thương được tạo ra bởi một nghệ nhân điêu luyện, kể cả nếu lúc này nó không còn như ngày tháng tốt đẹp xưa của mình.
Nhìn sơ qua là có thể nói được con thuyền gỗ là rất lớn tuổi. Nhưng mà, nó đã được bảo dưỡng với sự quan tâm kĩ càng nhất, vẫn ở trong tình trạng gần như hoàn hảo.
Sunny đang tự hỏi về ai là người đã có thể chăm sóc con thuyền này khi ánh mắt cậu cuối cùng đến được đuôi thuyền, nơi mà đáng lẽ nên có mái chèo. Không như Phá Xích, ở đây không có vòng tròn kí tự cho người lái thuyền. Thay vào đó, chỉ có một hàng ghế gỗ rất tầm thường...
Và ở đó, trên hàng ghế, một cái xác đang ngồi với đầu rũ xuống.
Cơ thể cậu trở nên cứng ngắc.
‘C-cái gì...’
Sunny thoáng bị cú sốc làm tê liệt.
Bởi vì bộ xác đó...nó trông quen thuộc đến rùng rợn.
Nó được phủ trong một bộ áo choàng hắc ám, khiến khó có thể nhìn ra cơ thể đó thuộc về nam hay nữ. Cậu chỉ có thể nhìn ra người đó có dáng vóc nhỏ, và vô cùng gầy gò. Tóc trắng của người đó hơi di chuyển trong gió, và gương mặt...
Gương mặt bị che đi bởi một cái mặt nạ làm từ gỗ đen bóng. Cái mặt nạ được điêu khắc để trông giống gương mặt một ác ma hung tợn. Răng nhe ra, với bốn răng nanh nhô ra từ miếng, và có ba cái sừng cong trên đầu nó như một vương miện. Bên trong hai hốc mắc đen tối, không có gì ngoài hắc ám cả.
Đó là Mặt Nạ Weaver.
Và cái xác kia thì y hệt cái mà cậu đã thấy ở bên dưới nhà thờ đổ nát của Thành Phố Hắc Ám, những năm trước kia.