Ninh Hoan

Chương 7



Nói rất nhiều, cũng rất phiền.



Tôi không xem nữa, thoát khỏi giao diện trò chuyện.



Mẹ Từ cũng gửi cho tôi vài tin nhắn.



[Hoan Hoan, hôm đó mẹ nói hơi quá lời, nhưng con biết đấy, mẹ chỉ có A Dịch là con trai duy nhất, sau này nó phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình.]



[Ý của mẹ con chắc cũng hiểu, nhưng dù sao con cũng là con gái của mẹ mười năm, trong lòng mẹ vẫn rất thương con, con ngoan ngoãn một chút, bỏ đi những suy nghĩ không nên có, mẹ vẫn sẽ thương con như trước kia.]



Lời của mẹ Từ khiến tôi không khỏi im lặng, tay tôi dừng trên điện thoại vài giây, cuối cùng vẫn thoát khỏi giao diện trò chuyện.



Đã không còn gì để nói nữa rồi.



Còn một số tin nhắn là do bạn chung của tôi và Từ Dịch trước đây gửi đến. Nhưng trừ bạn bè, thầy cô và bạn học của tôi ra, những người khác liên quan đến Từ gia, tôi đều không trả lời.



Trả lời tin nhắn xong, tôi lại lướt mạng xã hội.



Không xem thì thôi, vừa xem thì thấy bảng tin bị Từ Dịch oanh tạc.



Anh ta đăng rất nhiều ảnh chụp chung của anh ta và Nguyễn Nhu.



Có ảnh chúc mừng sinh nhật Nguyễn Nhu, có ảnh đi du lịch nước ngoài cùng Nguyễn Nhu.



Từ Dịch rất ít khi đăng bài lên mạng xã hội, một năm cũng chưa chắc đã đăng một bài.



Bây giờ lại đăng không ít bài liên quan đến Nguyễn Nhu.



Có lẽ là thật sự thích cô ta.



Tôi làm mới danh sách, phát hiện có một bài đăng mới nhất.



Là do Cận Đình Châu đăng.



Không có chú thích, chỉ có một bức ảnh, là bàn tay của tôi và anh đeo nhẫn đôi, nắm chặt lấy nhau.



Khu vực bình luận bên dưới bùng nổ.



Từ Dịch là người bình luận đầu tiên, hỏi Cận Đình Châu đó là ai.



Cận Đình Châu không để ý đến anh ta, những bình luận chúc phúc khác, Cận Đình Châu đều trả lời từng người một là cảm ơn.



Cuối cùng, Từ Dịch lại gửi cho Cận Đình Châu lời chúc , Cận Đình Châu vẫn không để ý đến anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Điều này khiến Từ Dịch nhắn tin riêng cho Cận Đình Châu, hỏi Cận Đình Châu gần đây bị làm sao vậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Cận Đình Châu vẫn không để ý đến anh ta.



Nhưng Cận Đình Châu cũng không xóa kết bạn với anh ta, chỉ là bắt đầu mỗi ngày đăng hai ba bức ảnh của tôi và anh lên vòng bạn bè.



Chỉ là vẫn chưa đăng ảnh chính diện.



Một ngày trước đám cưới của tôi và Cận Đình Châu, khi tôi đến nhà cũ Cận gia, tôi đã gặp Từ Dịch cùng nhóm bạn đến chúc mừng Cận Đình Châu trước ở cửa.



Nguyễn Nhu đi bên cạnh anh ta, là người đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta kinh ngạc kêu lên: "Em gái, sao em lại đến đây!"



Từ Dịch nghe thấy liền quay đầu lại, khi nhìn thấy tôi thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.



Anh ta khoanh tay, ngẩng đầu nhìn tôi: "Sao, biết mình sai rồi à? Qua đây."



Tôi không để ý đến anh ta, mà bước nhanh về phía  nhà chính.



Sắc mặt Từ Dịch thay đổi, đưa tay chặn tôi lại.



"Ninh Hoan, em làm gì vậy, đây không phải là Từ gia, không phải là nơi em có thể làm loạn!"



Tôi hơi nhíu mày.



Thật sự thấy Từ Dịch rất phiền.



Nguyễn Nhu cũng bước đến khuyên tôi: "Em gái, đây là Cận gia, không phải nơi em có thể tùy tiện xông vào, nếu em đắc tội với người nhà họ Cận, sẽ không ai bảo vệ được em. Em vẫn nên ngoan ngoãn về nhà trước đi, có chuyện gì, đợi chị và A Dịch về rồi nói sau."



Vừa dứt lời, một đứa trẻ chạy ra từ trong nhà, là con trai của cậu Cận Đình Châu.



Tuổi còn nhỏ, năm sáu tuổi.



Nó nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Chị ơi, chị về rồi! Mau vào đây, mọi người đang đợi chị!"



Nó nắm tay tôi, cùng nhau đi vào trong.





Trên mặt Từ Dịch hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta ngây người một giây, sau đó muốn đuổi theo, nhưng lại bị bảo vệ của Cận gia chặn lại ở cửa.



"Hôm nay cậu chủ nhà chúng tôi không tiếp khách."



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com