Ninh Hoan

Chương 1: CHƯƠNG 1



Sau khi tỏ tình với Từ Dịch thất bại, tôi bị Từ gia đưa ra nước ngoài.

Ngày trở về, ai ai cũng sợ tôi lại dính lấy Từ Dịch. Ngay cả anh ấy cũng nói: "Vết nhơ lớn nhất đời tôi, chính là bị đứa em gái nuôi thích."

Để đề phòng tôi, họ giới thiệu cho Từ Dịch rất nhiều cô gái. Từ Dịch chẳng từ chối ai, khoác eo các cô gái ấy mà thản nhiên nói với mọi người: "Nếu Hoan Hoan có thể dẹp bỏ những tâm tư không nên có, tôi cũng không ngại để cô ấy quay về."

Anh ấy dường như vẫn cho rằng tôi còn vấn vương anh ấy. Nhưng lần này tôi về nước... thật sự chỉ là để kết hôn với người khác.

 

1.



Khoảnh khắc tôi xuất hiện ở cửa phòng bao, không khí xung quanh bỗng chốc ngưng đọng. Từ Dịch vừa mới từ chối nụ hôn của cô gái thua trò chơi "Thử thách". Anh ấy dựa vào sofa, vẻ mặt lười biếng mà đắc ý. Cho đến khi có người buột miệng thốt lên một câu chửi thề: "Chết tiệt, Ninh Hoan sao lại quay về rồi!"



Mọi người mới hoàn hồn, đồng loạt tiến lên một bước, chắn trước mặt Từ Dịch. Giống hệt như nhiều năm về trước. Họ cười gượng gạo nhìn tôi: "Em gái về nước khi nào vậy? Sao không nói một tiếng để anh em ra đón?" "Sao em lại tự tìm đến đây? Ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn chút đồ ăn vặt không..."



Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn số phòng bao, mỉm cười nhẹ: "Không cần đâu, tôi tìm nhầm chỗ rồi."



Mấy người chắn cửa phòng bao thở phào nhẹ nhõm. Vừa định nói tiếp, tiếng cười khẩy lại vang lên từ bên trong. Từ Dịch đưa tay ôm eo cô gái đang rưng rưng nước mắt trước mặt mình, kéo cô ta vào lòng. Cúi đầu hôn xuống. "Thở đi. Chuyện xin hôn, sao có thể để con gái làm chứ." Giọng anh lười biếng, hôn đến mức cô gái trong lòng e thẹn vô cùng. Cô ta nắm chặt cổ áo anh, run rẩy, hồi hộp nói: "Dịch ca, em... em... em có thể làm bạn gái anh không..."



Từ Dịch không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó hôn sâu hơn. Dùng hành động để trả lời. Cô gái kia mừng rỡ vô cùng, những người khác trong phòng bao cũng hùa theo ồn ào.



Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, xoay người định đi thì bị ai đó gọi lại từ phía sau: "Ninh Hoan."



2.



Tôi theo phản xạ quay đầu lại. Từ Dịch bước ra khỏi phòng bao. Ba năm không gặp, gương mặt anh ta vẫn không thay đổi chút nào. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, giọng điệu bình thản: "Về khi nào?"



"Hôm qua."



"Sao không về nhà?"



Tôi im lặng.



"Về rồi thì đừng chạy lung tung, về gặp bố mẹ."



Tôi vẫn không đáp, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lông mày không khỏi nhíu lại vì sốt ruột: "Còn việc gì nữa không?"



Ánh mắt Từ Dịch rơi vào cổ tay tôi, hơi nhíu mày. "Vòng tay đâu?"



Tôi sững người. Sau đó nhớ ra điều gì đó. Vẻ mặt mang theo sự mỉa mai. "Cất rồi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Ba năm trước, tôi bị một nam sinh tỏ tình, Từ Dịch biết chuyện cũng chẳng nói gì. Chỉ dẫn đầu đánh cho nam sinh kia một trận, sau đó im lặng lấy chiếc vòng tay gia truyền của Từ gia ra, đeo vào tay tôi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ninh-hoan/chuong-1.html.]

Từ Dịch giãn lông mày đang nhíu chặt, giọng điệu không chút gợn sóng: "Chỉ là món đồ nhỏ thôi, không cần phải quý trọng như vậy. Lần sau..."



"Dịch ca." Lời Từ Dịch chưa dứt, một giọng nói trong trẻo xen vào. Cô gái trong phòng bao chạy ra, tiến lên khoác tay Từ Dịch, đưa tay về phía tôi, nở nụ cười rạng rỡ. "Chị là Hoan Hoan phải không? Chào chị, em là Nguyễn Nhu, chị có thể gọi em là Nhu Nhu, hoặc cũng có thể gọi em là... chị dâu." Cô ta có vẻ hơi ngại ngùng, khi nói hai chữ cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn Từ Dịch với vẻ e thẹn.



Tôi thật sự không còn thời gian nữa, nếu muộn hơn, người đàn ông đó sẽ thật sự nổi giận. Không rảnh ở đây làm nền cho màn kịch của hai người này.



Gật đầu nhanh chóng với cô ta, tôi chào hỏi: "Chào cô." Xoay người bước đi.



Chưa đến chỗ rẽ, tôi đã nhìn thấy Cận Đình Châu đang dựa vào khung cửa. Anh mặc một bộ đồ đen, sống mũi cao thẳng, ánh mắt ẩn trong bóng tối mờ ảo, không nhìn rõ cảm xúc. Đôi môi mỏng dưới ánh đèn, đường nét đẹp đẽ mà sắc bén.



Tôi nhanh chóng bước về phía anh. Lấy món quà trong túi ra: "Chúc mừng sinh nhật!"



Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển xuống dưới, "Em đến muộn rồi."



Tôi nhìn đồng hồ, kim giờ đã điểm sang số 0. Hôm nay đã qua rồi. Lông mày tôi không khỏi nhíu lại vì bực bội. Nếu không phải hai người kia làm tôi mất thời gian, thì căn bản đã không bỏ lỡ.



Cận Đình Châu ôm lấy eo tôi. Ấn xuống như một sự trừng phạt.



Chuyến bay ban đầu dự kiến là 9 giờ sáng, trước buổi trưa có thể về ăn cơm cùng Cận Đình Châu. Nhưng vì trường học đột nhiên có việc, tôi bị trì hoãn, đến tối mới vội vàng quay về. Đã nói sẽ cùng anh ăn tối, kết quả giữa đường lại gặp chuyện. Loay hoay đến tận bây giờ.





3.



Đồ ăn đã nguội. Nhưng nhiệt độ lại không ngừng tăng lên. Anh kìm nén cảm xúc trong mắt, bế bổng tôi lên, đưa tôi ra khỏi phòng bao.



Bên ngoài hơi se lạnh, Cận Đình Châu vơ lấy chiếc áo khoác trên sofa, trùm lên đầu tôi. Mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng, lay động lòng người.



Chiếc Maybach sang trọng, khiêm tốn đỗ bên đường, khi sắp đến gần, một giọng nói ngạc nhiên mà quen thuộc vang lên: "Đình Châu, cậu về khi nào vậy?"



Không xa, Từ Dịch đang ôm eo Nguyễn Nhu đi tới. Giọng điệu anh ta đầy ngạc nhiên, dù cách một lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được sự dò xét của anh ta.



Cận Đình Châu chỉ liếc nhìn anh ta một cái: "Vừa về."



Từ Dịch trêu chọc: "Anh bạn tốt, cậu đây là thông suốt rồi à? Cho tôi xem mặt mũi thần thánh nào." Nói rồi, Từ Dịch tiến lên một bước, muốn vén chiếc áo trên đầu tôi ra.



Tôi vùi mặt vào vai Cận Đình Châu, theo bản năng nắm chặt cổ áo anh. Tay Từ Dịch không chạm vào áo Cận Đình Châu. Cận Đình Châu chỉ nhìn anh ta một cái, cuối cùng Từ Dịch vẫn thu tay về. "Được rồi, được rồi, thấy cậu nâng niu như vậy, tôi sẽ không làm phiền chuyện tốt của cậu nữa, lần sau nhớ dẫn ra cho chúng tôi gặp mặt."



Cận Đình Châu không nói gì, bế tôi vào ghế sau xe.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com