Nhận được câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, phản ứng đầu tiên trong đầu ta chính là—
Lục Mạnh Niên này, dù bị thương nằm liệt giường cũng không quên thêu hỉ phục sao?!
Bộ y phục đó, ta từng mặc thử, vừa vặn đến từng đường kim mũi chỉ.
Trước đây ta còn nghĩ, hắn chưa từng tặng ta thứ gì.
Ai ngờ đâu, từ y phục chăn gối đến mọi thứ trong phòng, tất cả đều do hắn đích thân chuẩn bị!
Khó trách ta ở đó lại thoải mái đến vậy!
Nhất thời vừa thẹn vừa giận.
Ta tức tối nói:
"Vậy sao ban ngày chàng luôn lạnh nhạt với ta như thế?!"
Hắn mím môi không nói, sắc mặt tái nhợt.
Qua hồi lâu, mới khẽ giọng:
"A Ngu, đừng chán ghét ta…"
Ta cảm giác hắn có gì đó không đúng.
Ta nhíu mày, mạnh tay nắm lấy cằm Lục Mạnh Niên, ép hắn ngẩng đầu lên.
Khi ấy mới phát hiện đuôi mắt hắn đã đỏ bừng, lặng lẽ nhìn ta.
Vừa chớp mắt, nước mắt đã ào ào chảy xuống.
Nhỏ lên mu bàn tay của ta.
Vô cùng nóng.
Ta thoáng chốc luống cuống tay chân:
"Ngươi, ngươi khóc cái gì chứ?"
Ta là con gái cũng không khóc nhiều như hắn?!
"A Ngu không thích ai quá bám người…"
Ngón tay dưới ống tay áo khẽ run.
Giọng Lục Mạnh Niên rất khẽ, như đang lạc trong cơn mê:
"Như con mèo ấy, A Ngu không thích nó."
Ta sững người.
Mèo…
Ta quả thực từng nuôi một con, sau lại ghét bỏ mà vứt đi.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc thích hay ghét những ai bám người cơ chứ?
Lục Mạnh Niên nói, khi mới mang về, con mèo đó không hề quấn quýt ta.
Ta lại vô cùng yêu thích nó.
"Nhưng sau này, khi nó trở nên thân cận, A Ngu liền không còn thích nữa."
“Nếu A Ngu phát hiện ta cũng là người quấn quýt si mê như vậy, nhất định sẽ sinh ghét…”
Giọng hắn run rẩy, không cách nào che giấu nỗi sợ hãi.
Ta chưa bao giờ nghĩ lý do lại là như vậy.
"Nhưng chàng có biết, con mèo đó vốn đã nhận chủ khác từ trước, thậm chí còn vì kẻ khác mà làm ta bị thương? Cái gọi là quấn quýt chẳng qua cũng chỉ là sự khôn lanh, muốn lấy lòng ta mà thôi."