Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư

Chương 24: Lưỡi cuốn - Đèn dẫn hồn



Một chị gái đang nắm giữ tính mạng của mọi sinh linh trong bán kính năm dặm, mà nói muốn kể chuyện cho bạn nghe — bạn có nghe không?

Tôi lúc đó ngoan như cháu nội, gật đầu lia lịa:

“Nghe nghe nghe! Dạ nghe!”

Đây là cơ hội đấy!

Chỉ cần biết được lý do tại sao cô ta vẫn chưa chịu rời khỏi nhân gian, có khi tôi, bác sĩ già lành nghề, lại có thể kê đúng toa thuốc.

Giọng nói của cô ta như thể đang nói mê giữa giấc mơ, bắt đầu kể lại chuyện của mình.

Nữ quỷ từng là sinh viên của chính ngôi trường này.

Mùa hè năm 1996, cô ta phải lòng một nam sinh cùng khoa, say đắm không lối thoát.

Nhưng chàng trai ấy đã có bạn gái, mà bạn gái anh ta lại chính là bạn cùng phòng của cô ta.

Cô ta không quan tâm, vẫn tìm cách dụ dỗ nam sinh kia, rồi lừa anh ta lên giường.

Sau đó, cô ta bắt anh ta chia tay bạn gái.

Nhưng chàng trai sau đó lại cực kỳ hối hận, dần lạnh nhạt và tránh mặt cô.

Cô ta phát điên vì giận, nhân một lần đi ăn liên hoan, chuốc cho cô bạn gái của anh say mèm, giả vờ đưa về ký túc xá.

Nhưng giữa đường, cô ta thả bạn ra giữa đường lớn rồi bỏ đi.

Kết quả là cô gái kia gặp tai nạn xe, suốt đời liệt nửa người.

Cô ta tưởng rằng, sau chuyện đó, chàng trai sẽ quay lại với mình.

Nhưng ai ngờ, khi cô tìm đến anh ta, trước mặt bao người, anh đã mắng cô một trận tơi bời, còn nói rằng từ nay đừng bao giờ đến tìm anh nữa.

Cô ta thấy đời không còn gì đáng sống, nên vào đêm sinh nhật của mình, đã nhảy lầu tự vẫn từ chính căn phòng học tầng 7 này.



Tôi nghe kể xong, mồ hôi lạnh ướt sũng cả lưng.

Quỷ dị đến rợn người…

Mà nói thực lòng — cô c.h.ế.t cũng chẳng oan!

Tự tay phá hoại một đôi tình nhân, rồi còn hại người ta thành tàn phế, cô có tư cách gì để kể khổ ở đây?

Thật sự, phụ nữ mà biến thái thì đáng sợ hơn bất cứ loài quỷ nào.

Lúc sống đã độc ác thế, giờ c.h.ế.t rồi lại hại c.h.ế.t hai công nhân vô tội, vậy mà vẫn còn mặt mũi kể lể?

Nếu không phải vì cô ta quá mạnh, tôi thật sự muốn dán ngay một lá bùa lên trán tiễn đi đầu thai luôn rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại — tro về tro, đất về đất.

Dù sao cô ta cũng đã c.h.ế.t rồi, giờ mà còn ngồi đó lý lẽ đúng sai, cũng chẳng ích gì.

Hai công nhân c.h.ế.t rồi cũng không sống lại được, chi bằng khuyên cô ta sớm siêu sinh, mới là việc nên làm.



Tôi đứng đối diện nữ quỷ, nhìn nhau chằm chằm suốt một lúc lâu, chân thì run như cầy sấy.

Giờ cuối cùng cũng thích nghi được cảm giác lạnh buốt và áp lực này, tôi cố gắng gượng cười, muốn tỏ ra thân thiện một chút…

Nhưng về sau nhớ lại, tôi thấy cái nụ cười đó trông đúng là nịnh bợ như thằng hèn.

Tôi mở lời:

“Ờ… chị gái ơi, tôi nói thật…… người chị thích chắc giờ cũng không còn ở trường này nữa rồi… mà hai người công nhân kia… cũng hoàn toàn vô tội…hơn nữa… chị cũng đã c.h.ế.t rồi…toà nhà này sắp bị đập bỏ…ở đây cũng chẳng còn gì để chị lưu luyến nữa cả…hay là… chị đi đầu thai sớm đi, kiếp sau tìm một người tốt hơn… chẳng phải hay hơn sao?”

Nói xong, tôi chăm chú quan sát phản ứng của cô ta.

Hiển nhiên là lời tôi vừa nói đã khiến đối phương dao động — nữ quỷ bắt đầu run rẩy, thì thào như mê sảng:

“Đàn ông… tôi c.h.ế.t rồi… đàn ông…”

Cô ta cứ lặp đi lặp lại hai câu đó, còn tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Xung quanh bắt đầu lạnh dần, lạnh đến mức tôi cảm giác hơi thở sắp bị đông lại, hít vào một cái mà cả lông mũi cũng như bị đóng băng.

Nữ quỷ kia vẫn đang lảm nhảm mãi hai câu đó… Nhưng tôi phát hiện một điều đủ khiến mình muốn… tè ra quần.

Tà váy màu vàng nhạt kiểu áo dài của cô ta — phần gấu váy đang từ từ chuyển sang màu đậm hơn, từng chút một, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi không biết rốt cuộc mình đã nói trật ở đâu, nhưng biết chắc đây không phải dấu hiệu gì tốt đẹp.

Bởi vì… màu đó là màu xanh dương.

Toang rồi!!!

Người ta nói quả không sai, lúc nguy cấp nhất, con người sẽ bộc phát tiềm năng, đầu óc vốn trì trệ của tôi đột nhiên xoay như chong chóng.

Tôi lập tức hiểu rằng: nếu để bộ váy đó chuyển hẳn sang màu xanh, thì người đầu tiên phải cầm vé tàu xuống Âm ty, chắc chắn sẽ là tôi, tiếp theo là toàn bộ sinh viên trong trường này.

Để không phải cùng nhau đi đặt vé đoàn xuống âm phủ, tôi không quan tâm cô ta phát rồ vì lý do gì nữa. Vội vàng lao vọt tới, tay giơ cao lá bùa ‘Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù’, định dán thẳng vào trán cô ta.

Nhưng vì quá hoảng loạn, tôi quên mất phải niệm câu chú quan trọng nhất để kích hoạt bùa — “Cấp cấp như luật lệnh!”

Dán lá bùa lên trán cô ta, mà chẳng có chút tác dụng nào.

Lúc đó tôi mới giật mình: quên niệm chú rồi!

Tôi vội kết ấn tay, vừa há miệng định đọc:

“Cấp cấp như…”

Đột nhiên nữ quỷ gào lên một tiếng chói tai:

“Tại sao lại là tôi chết?! Tại sao không phải là bọn đàn ông đó chết?!”

Một luồng âm khí lạnh lẽo nặng nề ập thẳng vào ngực, khiến hai chữ cuối cùng “luật lệnh” bị đánh bật ngược trở vào bụng.

Giờ nghĩ lại, cảm giác lúc đó y hệt như bị một tay đua mô tô tông thẳng vào n.g.ự.c với tốc độ 70 km/h.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không dễ chịu tí nào!

Tôi giống như con diều bị đứt dây, bị hất văng ra sau, đập mạnh vào tường.

Nếu là phim truyền hình, lúc đó hẳn sẽ phun ra một ngụm máu, nhưng thực tế không có dễ vậy.

Thứ tôi cảm thấy là một cú đau điếng như bị đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c đến nghẹn thở, nhưng phần sau gáy đập vào tường mới thực sự khiến tôi muốn khóc.

Tôi choáng váng, đầu óc ong ong như bị sét đánh.

Trong lúc hỗn loạn, tôi thấy nữ quỷ kia đã xé toạc lá bùa trên đầu, lao về phía tôi.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ hôm nay mình phải về chầu Diêm Vương thật rồi sao?!

Không! Tôi không thể c.h.ế.t được!

Tôi mặc kệ đầu còn đang choáng, rút nhanh một lá ‘Giáp Tý Văn Khanh Hoãn Thần Phù’ từ túi áo bên phải, hét lớn một tiếng:

“Cấp cấp như luật lệnh!!!”

May thay, lá bùa này quả thật có tác dụng.

Ngay khi nữ quỷ kia đưa tay đến cách đầu tôi khoảng hai mươi phân, động tác của cô ta đột ngột khựng lại một chút, nhờ thế tôi mới nhìn rõ bộ váy đã chuyển một nửa sang màu xanh, mười cái móng tay còn dài hơn cả móng út của tôi.

Nhưng bi kịch là, lá bùa này chỉ làm cho tốc độ bay của cô ta chậm đi một chút, chứ không đủ sức cản lại.

Nữ quỷ chỉ ngừng lại trong chớp mắt rồi lại lao về phía tôi!

Lần này, tôi chiếm được thế chủ động, vội lăn một cú “lười lăn đất”, lăn tròn ra tới cửa.

Giờ mà không chạy thì còn đợi gì nữa?!

Tôi dốc toàn lực lao xuống cầu thang, chạy như điên.

Vừa chạy tôi vừa gắng chịu đựng chân mềm nhũn và cơn đau sau gáy, trong đầu nghĩ:

“Mẹ nó, đàm phán thất bại, đánh thì đánh không lại…Muốn diệt được ả chỉ có cách chơi chiêu hiểm thôi…”

Chạy đến tầng ba, tôi chui ngay vào một phòng học trống, đóng cửa lại rồi lủi vào cuối lớp, ngồi bệt xuống thở hồng hộc.

Dù đang giữa mùa đông, mồ hôi cứ vã ra như tắm, bởi vì bị dọa sợ đến mức này — mẹ nó, quá kích thích rồi, đúng là trò chơi sinh tử thật sự.

Nhưng tôi không định chỉ trốn mãi, bởi tôi biết: Dù đã dán lá liễu để giảm dương khí ở trán, dù cô ta trúng bùa nên bay chậm, vẫn sẽ nhanh chóng tìm được tôi.

Chỉ trốn thôi là c.h.ế.t chắc.

Tôi nhớ lại chuyện cực âm cực sát mà sư phụ Cửu Thúc từng kể.

Giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao một “cô nàng” nhỏ nhắn lại có thể đối đầu với cả mười tám vị La Hán — quá kinh khủng rồi.

Nhiều năm sau, có người bạn từng hỏi tôi:

“Nếu đối mặt với sống chết, cậu có sợ không?”

Tôi trả lời là:

“Sợ. Nhưng rất nhanh sẽ quên mất nỗi sợ…Bởi vì tôi muốn sống sót.”

May mà nữ quỷ này vẫn chưa hóa thành “cực âm cực sát”,

Đó là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi chợt thắc mắc — Tại sao cô ta c.h.ế.t lâu vậy mà vẫn chưa hoàn toàn hóa sát?

Bây giờ, đúng hơn phải gọi là bán âm bán sát.

Nhưng đây không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.

Tôi đếm lại số bùa còn lại.

Đây chính là các quân bài sống còn để đối đầu cô ta.

Vì một lá 'Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù' đã bị phí mất,

Thêm hai lá khác đã dùng,

Giờ tôi chỉ còn: 1 lá ‘Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù’, 1 lá ‘Giáp Tý Văn Khanh Hoãn Thần Phù’, 2 lá ‘Đinh Ất Cự Khanh Hộ Thể Phù’

Mẹ nó, đúng là lúc cần dùng mới hối tiếc không học hành cho tử tế.

Nếu hồi đại học tôi không buông xuôi lâu đến vậy, nếu chịu khó luyện thêm 《Tam Thanh Thư》, giờ chắc tôi đã có cả xấp bùa trong tay, đâu đến nỗi bị dồn vào chân tường thế này.

Nhìn bốn lá bùa trong tay, tôi bỗng thấy muốn tự tát mình một phát.

Không được, phải nghĩ cách!

Đối đầu trực diện với cô ta chẳng khác nào đăng truyện ngôn tình trên mạng mà không có cốt truyện — chỉ có nước c.h.ế.t thảm.

Tôi ra sức lục lại trí nhớ về《Tam Thanh Thư》,cuối cùng, một trận pháp đơn giản hiện lên trong đầu.

Tôi nhìn quanh phòng học trống, một kế hoạch táo bạo hình thành trong đầu.

《Tam Thanh Thư》chép lại hàng chục loại pháp trận, nhưng với trình độ hiện tại và số bùa ít ỏi trong tay, tôi không đủ sức dựng nổi một cái hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, tôi lại ngộ ra được một chiêu từ một trận trong đó, nên định tự chế phiên bản “hàng chợ”.

Nguy hiểm? Có. Nhưng ít ra còn có hy vọng.

Trận Đèn Treo của Quan Tinh Quyển Thiệt, là biến hóa từ cung sao trong tử vi.

"Quyển Thiệt" là một trong mười hai sao Thái Tuế, thuộc về sao Phúc Đức.

Trận này phải dùng đến ba mươi lá chủ phù của ba sao: Phúc Đức, Quyển Thiệt và Thiên Đức. Trong điều kiện đặc biệt, có thể dựng trận hình giống như miệng người, yêu tà lọt vào sẽ bị khóa chặt như bị lưỡi cuốn, không thể thoát.

Nhưng tôi làm gì có tu vi cao đến thế, bùa cũng chẳng đủ.

Chỉ có thể “bắt chước theo hình”, dán ba lá bùa vào ba vị trí đặc biệt trong phòng, dựng tạm một “trận hàng chợ”.

Còn lại một lá ‘Đinh Ất Cự Khanh Hộ Thể Phù’, tôi nắm chặt trong tay, nấp sát cửa phòng, chờ thời.

Vừa làm xong, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng của nữ quỷ vang lên bên ngoài…

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com