Hôm đó, cách kỳ thi đại học đúng một tháng, thầy Trương mời cả lớp đi ăn một bữa. Trên bàn nhậu, ai cũng uống không ít. Nghĩ đến ba năm học trung học vui vẻ sắp kết thúc, ai nấy đều cảm khái không thôi. Cuối cùng, cộng thêm thầy Trương và thầy Giả, tổng cộng mười ba người đều say mèm, mỗi người một kiểu nói xàm sau khi uống rượu.
Thầy Giả còn nắm tay Dương Húc nói muốn nhận cậu ta làm con gái nuôi, Dương Húc lắp bắp chửi:
“Người ta là đàn ông thứ thiệt mà!!”
Cả đám cười nghiêng ngả không chút kiêng dè.
Cuối cùng khi tan tiệc, Đỗ Phi Ngọc uống say, nhất quyết không chịu đi xe về. May mà nhà cô ấy cũng không xa lắm, tôi đành đi bộ đưa cô ấy về nhà.
Đang là mùa hè, dù đã về đêm nhưng không khí vẫn còn oi ả, ẩm thấp. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tôi dìu cô ấy từng bước một đi về. Trên đường giờ chẳng còn mấy người qua lại nữa, thị trấn nhỏ mà, đêm đến là hết vui chơi, trời tối rồi thì ai về nhà nấy, chùa về lại chùa.
Cảnh tượng vốn nên rất có "tình", vậy mà lại bị lũ muỗi c.h.ế.t tiệt phá hỏng.
Phải nói tôi ghét nhất là cái loại động vật hút m.á.u này, mùa hè thì cứ bay vo ve trước mặt sau lưng, thừa dịp mình không để ý là hút m.á.u liền, chưa kể còn nhả cả độc vào người mình nữa. Đúng là loại vừa ăn xong đã chửi đầu bếp, tụng kinh xong lại đánh hòa thượng.
Tôi liên tục dùng tay đuổi mấy con súc sinh nhỏ đó đi, miệng nói với Đỗ Phi Ngọc:
“Em yêu à, hay là mình bắt xe về đi nhé?”
Mặt cô ấy đỏ bừng, rõ ràng là vì say rượu. Nhưng nói thật, như vậy còn đẹp hơn cái mặt trắng bệch thường ngày của cô ấy nhiều. Đỗ Phi Ngọc lắc đầu, nói với tôi:
“Không cần đâu, nếu anh không muốn đi với em thì cứ về trước đi.”
Xui xẻo làm sao, đúng lúc đó lũ muỗi chẳng thèm đụng đến cô ấy. Phải nói luôn là tôi sinh ra đã rất thu hút muỗi — điểm này hồi đại học tôi được xác nhận không biết bao nhiêu lần. Ký túc xá bốn người, mùa hè mở cửa sổ ngủ, sáng ra tôi phát hiện mình bị đốt tận mười tám vết, còn ba người kia thì bình an vô sự. Từ đó về sau, đến hè là mấy anh em ký túc khác cứ nhiệt tình rủ tôi sang ngủ nhờ, miệng nói vì tình nghĩa huynh đệ, nhưng tôi biết thừa là họ chỉ muốn... lôi tôi làm mồi nhử muỗi.
Haizz, cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng chẳng tiện cãi. Đi thì đi, coi như... hiến m.á.u nhân đạo vậy. Phải biết là, giờ cô ấy chẳng khác nào “bác họ thứ hai của hoàng thượng”, bạn gái nói gì tôi dám không nghe chắc?
Tôi đành ngậm miệng, tiếp tục lặng lẽ dìu cô ấy đi. Đi được một đoạn, bỗng dưng Đỗ Phi Ngọc đẩy tôi ra rồi chạy tới dưới đèn đường mà nôn thốc nôn tháo.
Tôi thầm nghĩ: Cô nàng xui xẻo này, đã không uống được rượu thì uống làm gì cho lắm.
Tôi vội vàng đi đến nhẹ nhàng vỗ lưng. Khi thấy Đỗ Phi Ngọc nôn gần xong, tôi lục trong cặp ra nửa chai nước suối uống dở hồi sáng đưa cho cô ấy súc miệng. Nhân đây tiện tán phét một tí, nói đến nước suối, ở chỗ tôi người ta hay gọi là “nước tinh khiết”.
Chuyện là hồi cấp ba, có lần tụi tôi đi dã ngoại ở tỉnh ngoài, lúc ở nhà ga tôi mua một chai “nước suối” hiệu “Khang sư phụ”. Lên xe, Dương Húc khát nước, tôi liền đưa chai đó cho cậu ta. Cậu ta uống một ngụm, mặt lập tức biến sắc. Nhưng vì trên xe đông người nên không dám phun ra, đành nuốt xuống rồi nói với tôi:
“Nước quái gì mà mùi giống thuốc tẩy vậy??”
Tôi cầm chai lên nhìn kỹ lại — má ơi, “Khang đẹp trai”! Y chang "Khang sư phụ' thật, chỉ khác đúng một chữ “đẹp trai” thay vì “sư phụ”! Bao bì thì y hệt, đúng là hàng nhái kinh điển!
Không biết thằng cha nào nghĩ ra cái trò khốn nạn này, đúng là... đáng ăn đòn. Tôi mở nắp ngửi thử, thật sự có mùi thuốc tẩy cực kỳ nồng, trong nước còn có cả cặn bẩn lơ lửng. Tôi thầm nghĩ, cái thứ “Khang đẹp trai” này, đúng là “nước để kiếm tiền” thuần túy thật...
Quay lại chuyện chính, tôi đưa chai nước cho Đỗ Phi Ngọc, còn nhắc nhỏ:
“Uống từ từ thôi, cẩn thận nghẹn đấy.”
Cô ấy súc miệng xong đứng dậy, nhưng bước đi đã lảo đảo, chẳng mấy chốc là đứng không vững nữa rồi. Tôi vội đỡ lấy, dìu đến chiếc ghế dài ven đường dành cho người đi bộ nghỉ chân. Cô ấy ngồi xuống, dựa đầu vào vai tôi, rồi yên lặng hẳn. Còn tôi thì mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, phải biết là Đỗ Phi Ngọc cũng đâu có nhẹ gì, ít nhất cũng phải hơn chín chục cân. Với cái thân hình mét bảy héo hon của tôi, vác cô ấy chẳng khác nào tra tấn.
Thế nhưng, khi hơi thở dần bình ổn lại, tôi mới phát hiện có gì đó... sai sai. Sai ở đâu? Chính là không khí không đúng.
Tôi mới để ý, đầu cô ấy đang tựa lên vai tôi, còn một tay thì... đang nhẹ nhàng vuốt ve đùi tôi!
Này này này!! Bình thường tôi chỉ muốn nắm tay thôi cũng bị lườm cho ngu người, hôm nay là sao vậy?
Lúc này khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức... nói sao nhỉ, nếu tôi muốn cưỡng hôn cô ấy, từ lúc ra đòn đến lúc thu chiêu, cam đoan chưa tới hai giây là xong! Mùi rượu hòa lẫn với hương thơm cơ thể cứ phả vào mặt tôi, khiến tôi bất giác nuốt nước bọt đánh ực, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết giang hồ nói đến – say rượu rồi thì loạn tính?!
Không chừng, đêm nay tôi sẽ có thể đường hoàng giã từ cái thân xử nam đáng xấu hổ, bước một bước thành người lớn luôn cũng nên!
Ừm... cứ xem thử phản ứng của cô ấy cái đã.
Ngay lúc tôi đang hèn mọn khởi sắc tâm tư, định vươn tay ra thăm dò phản ứng bằng cách thử nắm tay trước, bỗng nghe thấy tiếng thở của cô ấy thay đổi. Vai tôi... bắt đầu ướt ướt.
Khoan đã! Chẳng lẽ đối phương đang dụ mình? Không, không phải là đang dụ mình, mà là... đang khóc?!
Tôi cúi xuống nhìn — quả thật, Đỗ Phi Ngọc đang khóc. Khóc một cách rất đau lòng. Dù không phát ra tiếng, nhưng cô ấy đang cắn c.h.ặ.t t.a.y phải, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi. Cảnh tượng đó khiến tôi không hiểu sao cũng thấy nghẹn trong lòng, tự dưng muốn khóc theo.
Cô ấy dường như phát hiện tôi đang nhìn, liền nói bằng giọng vô cùng bình thản:
“Đừng nhìn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn tính cách cô ấy lạnh lùng, kiên cường, tôi chưa từng thấy như thế bao giờ, cũng chẳng biết phải làm gì cho phải, chỉ khẽ đáp:
“Ừ…”
Sau đó ngẩng đầu lên, mặc cho cô ấy cứ lau nước mắt, nước mũi vào chiếc áo thun của tôi. Đèn đường vẫn sáng, không khí trở nên lặng lẽ lạ thường, chỉ còn tiếng cô ấy khe khẽ nức nở… Lúc ấy, dường như cả thế gian chỉ còn lại hai đứa tôi.
Một lúc lâu sau, Đỗ Phi Ngọc lên tiếng, giọng rất bình thản:
“Cậu là một người tốt.”
Tôi là người tốt? Tôi nửa đùa nửa thật đáp lại:
“Tất nhiên tôi biết mình là người tốt rồi. Trên đời này chỉ có người tốt mới hay bị bắt nạt thôi.”
Nhưng lúc đó tôi thật sự không hiểu câu nói ấy, khi được thốt ra từ miệng cô, có ý nghĩa gì.
Cô ấy nâng đầu ra khỏi vai tôi, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm. Quê tôi, về đêm có thể thấy được rất nhiều sao. Đẹp lắm, rất đẹp. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh trước mắt lại khiến trái tim tuổi trẻ của tôi dâng lên một cảm giác gần như là thiêng liêng, không dám xâm phạm.
Sau đó Đỗ Phi Ngọc lại nói tiếp:
“Cậu biết không? Hồi nhỏ, tôi từng bị cưỡng hiếp.”
Cái gì?! Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, tự hỏi liệu đây có phải là lời nói lúc say không. Thấy tôi không đáp, cô ấy tiếp tục cất giọng buồn buồn, hơi khàn khàn vì mới khóc xong:
“Là bạn trai hồi cấp hai. Khi đó tôi sợ lắm. Về đến nhà, chỉ biết khóc, cứ khóc mãi. Bố tôi hỏi có chuyện gì, tôi cũng không dám nói. Nhưng khi bố thấy quần áo tôi xộc xệch thì ông hiểu rồi. Ông lập tức đến nhà hắn đánh cho một trận, rồi đưa hắn tới đồn cảnh sát. Sau đó, tôi chuyển trường về đây. Cậu có biết không? Tôi hận đàn ông, hận tất cả đàn ông.”
Tâm trí tôi trống rỗng, không biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn cô ấy. Tôi không biết những thằng con trai khác khi nghe chuyện này sẽ phản ứng ra sao, nhưng lúc đó, tôi chỉ muốn an ủi cô ấy — dù lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô ấy nhìn tôi, nhìn rất lâu. Tôi gần như không dám nhìn lại, bởi ánh mắt ấy khiến tôi có cảm giác như cô đang nhìn thấu tận sâu trong lòng mình. Đỗ Phi Ngọc cứ thế nhìn tôi, thì thầm:
“Cậu biết không? Kể từ khi đến đây, tôi gần như không nói chuyện với ai. Nhưng ba năm qua lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất. Vì có các cậu. Vì có cậu. Mỗi ngày nhìn thấy mấy cậu vui vẻ như thế, lòng tôi cũng dần dần mở ra. Là nhờ có cậu, cậu biết không?”
Biết cái gì chứ… Tôi bị hỏi đến phát hoảng, lòng rối như tơ vò, không biết phải đối đáp thế nào.
Cô ấy lại nói tiếp:
“Cậu là người tốt, Thôi Tác Phi. Ban đầu, chỉ vì tôi thấy quá cô đơn nên mới để cậu làm bạn trai. Nhưng thực ra… tôi chỉ đang trêu đùa một thằng ngốc như cậu thôi. Tôi tưởng rằng, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ chịu không nổi cái tính khí của tôi mà tự động rút lui. Nhưng mà… cậu không làm vậy. Cậu vẫn… vẫn…”
Chưa kịp nói hết câu, cô ấy lại òa khóc. Lúc này, tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, bất ngờ ôm chặt lấy đối phương.
Cô ấy không vùng vẫy, chỉ nghẹn ngào trong lòng tôi:
“Hơn một năm rồi… Cậu vẫn đối xử với tôi như ban đầu, vẫn bao dung cho tôi như thế… Đồ ngốc… Cậu làm vậy… có đáng không?”
Còn chuyện có đáng hay không, thật lòng mà nói, chính tôi cũng không rõ. Tôi nghĩ có thể mình thuộc kiểu người ngu ngốc, hay cam chịu. Có lẽ là vì từng trải qua sống c.h.ế.t nên tôi bắt đầu muốn trân trọng tất cả những gì đang có quanh mình. Cũng có thể là vì tôi không muốn phải tiếc nuối bất kỳ điều gì nữa. Sau khi nghe những lời cô ấy nói, tôi bỗng nghĩ đến một khả năng: có lẽ là tôi đã thật sự yêu cô ấy rồi.
Không hiểu sao, nhìn thấy cô ấy khóc, tôi cũng thấy mắt mình cay cay, muốn khóc theo. Chỉ đơn giản là như vậy.
Tôi buông cô ấy ra, nhìn thẳng vào mắt đối phương, rồi nói:
“Chuyện đã qua thì đừng nghĩ đến nữa. Chỉ cần còn sống, thì chuyện gì rồi cũng sẽ qua cả. Tin tôi đi.”
Cô ấy sững người một chút, sau đó nhìn tôi chăm chú, không rõ là vì lời tôi nói quá triết lý, hay là bởi câu nói ấy lại phát ra từ một đứa mà thường ngày chẳng bao giờ nghiêm túc, khiến cô cảm thấy thật lạ lẫm. Đỗ Phi Ngọc khẽ cười, đôi mắt ngấn lệ, mỉm cười nói:
“Cậu đúng là đồ ngốc.”
Chuyện xảy ra tiếp theo, đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy không thể ngờ nổi.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, dường như là cô ấy đưa tay lên che mắt tôi. Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại mát lạnh truyền đến môi tôi…
Trời ơi! Cái cảm giác đó là gì vậy?! Quá đỗi ngọt ngào, khiến người ta muốn tan chảy! Còn chưa kịp tận hưởng cho trọn vẹn, trước mắt tôi đã sáng lại — tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đã đứng dậy, đang mỉm cười nhìn tôi.
Gió bắt đầu thổi, làm dịu đi cái nóng oi bức của đêm hè. Làn gió nhẹ khẽ lay mái tóc mái lưa thưa, đuôi ngựa và chiếc áo thun trắng rộng thùng thình của cô ấy. Dưới ánh đèn đường, cô ấy trông mỏng manh đến lạ. Đỗ Phi Ngọc mỉm cười nói:
“Gió nổi lên rồi, đưa tôi về nhà đi.”
Tôi l.i.ế.m môi mình — một mùi rượu nhẹ thoảng qua đầu lưỡi. Đồng thời, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.