Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 6



Thi Trường Uyên không vội trả lời Lâm Linh mà quay đầu sang, yên lặng nhìn vào mắt y, một lát sau mới nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tinh quái các ngươi đều có năng lực mê hoặc lòng người này sao?"

Cây nấm không rõ tại sao đối phương hỏi chuyện này, thấy động tác của Thi Trường Uyên cũng bắt chước nghiêng đầu, "Cũng không hẳn, với lại ta chưa bao giờ gặp tinh quái khác cả. Sao tự dưng ngươi lại hỏi vậy?"

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Linh, khóe miệng Thi Trường Uyên hơi nhếch lên, cầm bút viết ba chữ "Thi Trường Uyên" bên cạnh hai chữ "Lâm Linh".

Cây nấm thò đầu sang nhìn tờ giấy trắng mực đen kia, ý nghĩ đầu tiên là: Phức tạp quá đi.

Thấy Thi Trường Uyên gác bút, y cầm tờ giấy lên nhìn trái ngó phải, sau đó kiêu hãnh nói ra sự thật, "Không đơn giản bằng tên ta."

Mấy giây sau, Lâm Linh cố gắng phân biệt nhưng chỉ nhận ra một chữ "Trường" đơn giản.

Y nhìn giấy tuyên rồi lại nhìn Thi Trường Uyên, chỉ vào chữ cuối cùng đoán mò, "Đây cũng là nước sao?"

Thiếu niên trước mặt toát lên vẻ trong sáng chưa trải sự đời, đôi mắt to tròn chớp chớp, tuy mặc đồ trong cung nhưng vẫn lộ rõ dáng vẻ tinh quái chứ không phải con người.

Thi Trường Uyên gật đầu, "Uyên là nước sâu."

"Uyên......" Lâm Linh lờ đi chữ đầu tiên mình hoàn toàn mù tịt rồi lẩm nhẩm, "Trường Uyên?"

Giọng thiếu niên rất đặc biệt, tựa như ngọc rơi suối chảy, nhưng khi thì thầm lại mềm mại ngọt ngào, rất hợp với một cây nấm nhỏ múp míp.

Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên không sửa lời mình thì hai mắt sáng lên, định đọc tiếp lần nữa, vừa há miệng thì trán bị búng một cái.

Không đau nhưng để lại dấu đỏ.

"Kị huý."

Ánh mắt Thi Trường Uyên đảo qua đám cung nhân đang giả mù giả điếc rồi chậm rãi nói, "Lần này xem như không biết không có tội."

Lâm Linh sửng sốt che trán, sau đó hai mắt cong cong, "Được thôi."

Trên đời vô số quy củ, huống chi là trong hoàng thành, trước mặt thiên tử. Lâm Linh biết rõ những điều này, khi ở trên xà nhà chưa thành tinh y đã từng thấy nhiều.

Quân vương nhân loại trước mặt hết sức tử tế với y, nhưng y vẫn không thích cảm giác này lắm.

Thế là ban đêm cây nấm chuẩn bị gieo bào tử của mình.

Thân phận nhân loại rất hữu ích, y nói với người tên Thuận Đức bên cạnh Thi Trường Uyên rằng mình cần một cái chậu, thế là chưa đầy một nén nhang sau đối phương đã đưa tới, hơn nữa còn không đòi tiền, là một người rất tốt.

Chỉ cần bào tử trong chậu mọc lên thì y sẽ hoàn thành lời hứa của mình, có thể từ biệt bạn bè để về chốn rừng sâu núi thẳm mà mình ao ước.

Trong môi trường thích hợp, chu kỳ sinh trưởng của nấm rất nhanh, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi mà thôi.

Canh ba nửa đêm, Thi Trường Uyên đang ngủ thì phát hiện có kẻ tới gần mình. Hắn lập tức vớ lấy dao găm trong hộc ngầm bên cạnh rồi mở mắt ra, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Khi đối diện với đôi mắt vô tội kia, thần kinh hắn lập tức thả lỏng, bực bội xoa trán nhưng giọng nói vẫn như thường lệ, "Ngươi......"

Lâm Linh bưng một cái chậu ngồi xổm trước giường Thi Trường Uyên, thấy đối phương tỉnh lại thì hai mắt sáng lên, trịnh trọng đưa chậu sang.

"Ta đến tặng ngươi cây nấm giúp mơ đẹp nè." Lâm Linh thì thầm, "Ta không thể bại lộ thân phận, nhưng trong mơ lại không có cách nào tặng vật thật, bởi vậy ta phải chọn lúc không có người."

Lúc không có người......

Thi Trường Uyên nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không uốn nắn đối phương.

Hoàng cung vô số hộ vệ nên không lúc nào không có người, nhất là lúc Thi Trường Uyên ngủ.

Cung nhân gác đêm ngoài thư phòng lặng yên không một tiếng động, có lẽ là không nghe thấy động tĩnh bên trong, còn các ám vệ ẩn nấp đều biết Lâm Linh nên không hề cảnh giác với thiếu niên ngốc nghếch vô hại này.

Y cũng chẳng thể gây ra chuyện gì kinh thiên động cả.

Lâm Linh rón rén đặt chậu hoa ở đầu giường Thi Trường Uyên rồi dặn dò: "Đây là bào tử ta gieo xuống, chỉ cần ngươi chăm sóc thật tốt thì sẽ mau mọc nấm thôi. Sau đó ngươi có thể ngủ ngon mỗi ngày rồi."

Thi Trường Uyên nhìn cái chậu Lâm Linh đưa rồi ngập ngừng hỏi, "...... Con ngươi đấy à?"

"Không phải con ta đâu, chỉ là một bộ phận của ta thôi." Lâm Linh nghiêm túc giải thích.

"Mặc dù nấm không phân chia đực cái nhưng sau khi thành tinh ta lại có giới tính."

"Nam nhân các ngươi đâu thể sinh con được." Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên bằng ánh mắt kỳ quái như muốn nói "chuyện này mà ngươi cũng không biết sao".

Thi Trường Uyên bị trả đũa trầm mặc nhìn cái chậu trong tay Lâm Linh, muốn nói lại thôi, muốn im lại không đành, cuối cùng vẫn không nói gì mà nhận lấy cái chậu.

Lâm Linh ngồi xổm trước giường thấy Thi Trường Uyên cầm chậu thì cười tít mắt.

"Ngươi cứ yên tâm, trước khi nấm nhỏ có thể làm việc, ta sẽ không tự ý vắng mặt đâu!"

Thi Trường Uyên cầm chậu nhìn thiếu niên thập thò cạnh giường, nghĩ đến gì đó nên cười khẽ một tiếng, "Cũng biết "tự ý vắng mặt" nữa à?"

Cây nấm bất ngờ bị người xấu trêu chọc thì hơi giận dỗi.

Sao chuyện gì mấy ám vệ kia cũng nói hết vậy, tại y mới nghe từ này lần đầu nên nghe nhầm thành lê núi thôi mà!!

Lê núi có gì không tốt chứ? Chế giễu lê núi, nhân loại thật xấu tính.

Nhân loại xấu thì xấu nhưng trồng nấm cực giỏi, chưa đầy ba ngày sau cái chậu của Lâm Linh đã nhú mầm.

Đến ngày thứ tư, nấm trong chậu đã thành hình.

Cây nấm mới mọc chỉ to cỡ củ lạc, thấp bé mũm mĩm, tuy mũ nấm chưa xòe hết nhưng đã có thể nhìn ra hình dạng khác thường của cây nấm này.

Nếu các loại nấm khác đều na ná nhau thì mũ cây nấm này lại khá nhỏ, khi xòe ra hết cỡ nhìn như bị lật ngược, hình dạng hoàn toàn khác hẳn.

Nếu chỉ có vậy thì chẳng nói làm gì, nhưng ——

Cây nấm này còn mọc thêm phiến nấm hình tán ô bằng phẳng, nhìn giống hệt kiểu tóc bát úp.

"Dễ thương quá!"

Hai mắt Lâm Linh sáng lên, có vẻ rất thích thú.

...... Dễ thương?

Nghe xong Thi Trường Uyên liếc nhìn cây nấm có hình thù kỳ lạ kia, lần đầu tiên hoài nghi mắt thẩm mỹ của tinh quái.

Đã là tinh quái có thể mê hoặc lòng người thì phải phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại chứ.

Thấy Thi Trường Uyên im lặng, Lâm Linh bưng chậu đến trước mặt hắn rồi hỏi lại lần nữa, "Ngươi thấy nó không đẹp à?"

Thi Trường Uyên dời mắt đi: "...... Đâu có."

Cây nấm không biết khẩu thị tâm phi là gì, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thi Trường Uyên rồi lại nhìn cây nấm trong tay mình, tuy thấy hơi lạ nhưng vẫn tạm tin lời nói dối của nhân loại.

"Dễ thương thật mà."

Lâm Linh bưng chậu tới góc ngự thư phòng ngồi xuống, đặt chậu lên đùi rồi say sưa ngắm nghía cây nấm mới mọc, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc mũ nấm một cái, nhìn ngoan cực kỳ.

Còn Thi Trường Uyên phê duyệt tấu chương, hai người cứ thế trải qua ngày dài yên bình, không ai quấy rầy ai.

Từ khi quen biết Lâm Linh đến nay, trong mắt Thi Trường Uyên y là một tinh quái sôi nổi quá mức, đây là lần đầu tiên cảm nhận được đặc tính của cây nấm.

Yên tĩnh, hiểu chuyện, có thể ở một chỗ rất lâu, khi Thi Trường Uyên bị tấu chương rối rắm khó hiểu chọc giận đến mức không kiểm soát được cảm xúc, vừa quay đầu sang đã thấy thiếu niên hồn nhiên tươi cười bên cạnh.

Khi nhìn đối phương, dù cảm xúc có mạnh đến mấy cũng sẽ tự động tiêu tan.

Thi Trường Uyên cảm thấy cây nấm này là người bầu bạn thích hợp nhất khi phê duyệt tấu chương.

Nhưng cây nấm này cũng chẳng phải người trầm tính, nếu thật sự là tiểu công tử nhà giàu, e rằng y đã trèo lên nóc dỡ ngói, coi trời bằng vung.

Thi Trường Uyên đặt bút xuống rồi nhìn cây nấm sau lưng mình, đột nhiên hơi tò mò về cuộc sống trước kia của cây nấm, "Trước đây ngươi cũng thường xuyên như vậy à?"

Lâm Linh ngẩn ra mấy giây mới hiểu Thi Trường Uyên đang nói chuyện với mình, y ngoẹo đầu hỏi, "Thường xuyên gì cơ?"

Thi Trường Uyên vuốt cọng tóc vểnh lên trên đầu Lâm Linh, "Ngẩn người ấy."

"Ừm, chắc vậy." Lâm Linh để mặc Thi Trường Uyên sửa sang, nhớ lại trước kia, "Ngoài ngẩn người ra còn hay ngủ nữa, thỉnh thoảng lại lén dỡ ngói trên nóc để phơi trăng. Dù sao nấm cũng đâu có nhiều việc để làm."

Thi Trường Uyên gật gù, "Thảo nào."

"Thảo nào?" Lâm Linh tò mò chớp mắt chờ hắn nói tiếp.

Tay Thi Trường Uyên dời từ đỉnh đầu xuống má Lâm Linh nhéo nhéo, "Thảo nào trước đây ngự thư phòng hay bị dột."

Lâm Linh: !!!!!

Thấy Lâm Linh trố mắt, trong mắt đầy vẻ chột dạ bối rối, Thi Trường Uyên còn gì không hiểu nữa chứ.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ ranh mãnh, cố tình hỏi, "Ngươi có biết mình gây ra họa lớn cỡ nào không?"

"Tấu chương trên bàn đều bị nhòe chữ, nhiều bản phải viết lại." Mặc dù không có gì quan trọng, người viết lại cũng chẳng phải là hắn.

Dỡ ngói phơi trăng, kết quả nửa đêm trời mưa, rõ ràng cây nấm cũng rất xui xẻo. Nhưng cây nấm làm sao hiểu được?

Lâm Linh nghe vậy thì rụt cổ lại, trên mặt đầy vẻ áy náy.

Y lí nhí giải thích, "Bởi vậy ta mới có ý định thay chậu dời mình ra ngoài. Ai ngờ ngươi lại ném bể chậu của ta."

Nhắc tới chậu, Lâm Linh bất mãn "hừ" một tiếng.

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh rồi nở nụ cười, chỉ tay vào cái chậu trong ngực y, "Trẫm đền cho ngươi rồi mà. Ngươi đang khắt khe với người, khoan dung với mình đấy à?"

Cây nấm mù chữ ngơ ngác nhìn quân vương nhân loại đang nhếch miệng cười, "Là sao?"

Nụ cười trên môi Thi Trường Uyên càng tươi hơn, "Ý ta nói......"

"Ngươi là một cây nấm hư."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com