Tôi gằn giọng gào lên: "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ hại anh!"
Tống Huyền sững người, rồi bật cười, "Tôi có nói em hại tôi đâu, tôi không hận em, tôi yêu em mà..."
"Tiếc là, em phản bội tôi, trong bụng còn mang cái thứ nghiệt chủng đó, nên cùng chếc với tôi đi, được không?"
"Anh là đồ điên——"
Bỗng có người chạy tới từ xa.
"Tiểu Tống tổng! Bên kia xảy ra chuyện rồi!"
"Hoảng cái gì?"
Giọng người kia run rẩy, "Tống tổng chếc rồi! Giang Nghiên vẫn còn sống."
Tống Huyền bật cười khẩy, "Hắn ta không nghĩ rằng, Tống Kinh Bình chếc là xong hết mọi chuyện đấy chứ? Vẫn còn một đám ngu xuẩn nữa đang chờ giếc Giang Nghiên đấy."
Tống Huyền cười, "Em có thể không tin, cùng lắm thì là tôi lừa em thôi, Hóa Hóa, em dám lấy mạng Giang Nghiên ra cược với tôi không?"
Tôi... không dám.
Tống Huyền véo má tôi, "Hóa Hóa, cho em lựa chọn thứ hai, gọi điện cho Giang Nghiên, nói chút gì đó... em muốn nói. Dù sao sau này, cũng không gặp lại được nữa."
Xung quanh lặng ngắt.
Chỉ còn tiếng gió, vô tình thổi qua tóc tôi.
Tôi tát mạnh Tống Huyền một cái, "Anh là đồ khốn!"
"Ngoan, chọn một đi? Cảnh sát hay Giang Nghiên? Em chếc hay... Giang Nghiên chếc đây?"
Hơi thở tôi nặng nề, mắt tối sầm lại, toàn thân run rẩy.
Hóa ra kiếp trước, tôi chếc trong tai nạn xe cộ, cũng là do tay Tống Huyền.
Trong mắt hắn, tôi chỉ nên là một con rối ngoan ngoãn.
Nếu không thuận theo ý hắn, thì chính là chếc.
Rất lâu sau, tôi nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn dài.
"Tôi gọi cho Giang Nghiên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nụ cười của Tống Huyền cứng lại nơi khóe môi, "Vậy thì gọi đi, nhớ giấu kỹ cảm xúc, nếu để anh ta phát hiện có gì không ổn, cảnh sát tới... em biết hậu quả rồi đấy."
Tôi bấm số gọi.
Nhạc chuông vui vẻ vang lên từ ống nghe.
Vẫn là tôi tự tay đổi cho Giang Nghiên.
Lần này, tôi đợi rất lâu.
Điện thoại mới được bắt máy.
Hơi thở Giang Nghiên có chút không ổn định, "Hóa Hóa, sao thế? Tối nay anh về nhà rồi."
Tôi quỳ trong gió lạnh thê lương, mím chặt môi.
Lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi.
Họng s.ú.n.g thúc nhẹ vào gáy tôi từng cái.
Cạch, tôi nghe thấy tiếng s.ú.n.g lên đạn giòn tan.
Mãi đến khi Giang Nghiên gọi tôi mấy tiếng liền, tôi mới nghiến răng, cười nói: "Giang Nghiên, sinh nhật vui vẻ."
Đối phương sững lại, bật cười khe khẽ, "Không phải em nói đợi đến tối sao?"
Tôi nhếch miệng cười, hít từng ngụm không khí trong lành, "Không đợi nữa! Em là đứa nóng vội mà!"