Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 3



3.

Trước cửa nhà vệ sinh, Chu Tụng An đang đứng trước gương, cẩn thận chỉnh mấy sợi tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Thấy tôi đi tới, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng cô đến xin lỗi là tôi sẽ tha thứ, lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Man cắt đứt với mấy người cho xem!”

Tôi đứng sau lưng hắn, đưa tay đặt lên vai hắn: “Anh tưởng tôi cũng giống Hồ Tiểu Man, dễ bị mấy trò yêu thuật của anh lừa à?”

Toàn thân Chu Tụng An run bắn, đống thịt mỡ trên người hắn cũng rung theo.

Hắn theo phản xạ định bỏ chạy, nhưng phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích.

Giọng nói khi cất lên đã không còn ngang ngược như trước, mà mang theo run rẩy: “Cô... cô là ai?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn qua gương, không trả lời.

Tôi là ai ư? Là thê tử cuối cùng của Long Vương trên đời này và cũng là một pháp sư trừ yêu sống đã mấy trăm năm.

Từ lúc Chu Tụng An bước vào nhà hàng, tôi đã cảm thấy trên người hắn có gì đó bất thường.

Tôi đè chặt hắn, khẽ niệm chú: “Trời cao trong sáng, tam quang tỏ rạng…”

Chu Tụng An bắt đầu run lẩy bẩy, giọng lộ rõ đau đớn: “Đợi... đợi đã… khoan đã…”

Nhưng chú ngữ tôi còn chưa niệm xong thì đã bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.

Hồ Tiểu Man giận dữ chỉ vào tôi: “Được lắm Vân Như Ý, tôi biết ngay mà! Cô nhất định là nhắm trúng bạn trai tôi rồi!”

“Cô đi theo anh ấy vào nhà vệ sinh, chẳng phải có ý đồ xấu gì sao?!”

Xung quanh có không ít khách tò mò bu lại xem, ánh mắt ngạc nhiên đảo qua lại giữa ba chúng tôi.

Rồi tôi nghe thấy tiếng họ thì thầm: “Gu lạ thật…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cuối cùng thì mình thua chỗ nào?”

“Chắc anh này từng cứu mạng hai cô gái đó nhỉ?”



Tôi có cảm giác danh tiếng mấy trăm năm của mình sắp tiêu tan tại đây rồi.

Chu Tụng An lại còn thêm dầu vào lửa, chỉ vào tôi, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cô ấy vừa mới sờ m.ô.n.g tôi đó!”

Tôi: “…”

Cục diện trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.

Tôi xắn tay áo định xé cái miệng lợn của hắn ra, thì Hồ Tiểu Man đã giơ tay với móng dài định cào nát mặt tôi.

Trần Linh vội vã chạy đến can ngăn ở giữa.

Mấy người xung quanh hóng chuyện còn hô hào cổ vũ!?

Tôi hít sâu một hơi, rút khỏi “chiến trường”, cố giữ bình tĩnh chỉ vào Chu Tụng An và nói với Hồ Tiểu Man: “Bạn trai cô là một con heo.”

Hồ Tiểu Man trừng mắt nhìn tôi: “Tôi thấy cô đúng là không ăn được nho nên nói nho chua!”

Cô ta kéo tay Chu Tụng An quay người bỏ đi: “Đồ tốt đúng là phải giấu kỹ ở nhà!”

Tôi mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng hai người họ rời khỏi.

Trần Linh lo lắng bước lại gần: “Như Ý… sao Tiểu Man lại thành ra thế này chứ? Có khi nào... bị trúng tà rồi không?”

Không phải trúng tà, mà là trúng yêu pháp.

Cô ấy không biết, cái người khiến cô mê mệt kia... thật sự là một con heo.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com