Không có thương tiếc, không có yêu chiều — chỉ là một trận dục vọng thô bạo.
Lúc cao trào, Hoàng thượng siết chặt lấy ta, thì thầm bên tai:
“Diên nhi… Diên nhi…”
Ta biết — đó là tên húy của Tiên hoàng hậu.
Khoảnh khắc ấy, ta như ma xui quỷ khiến, khẽ đáp lại:
“Thần thiếp ở đây…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ một thoáng, ta cảm nhận được Hoàng thượng toàn thân khẽ run.
Ngay sau đó, động tác vốn thô bạo cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta trở nên m.ô.n.g lung, giọng nói run nhẹ:
“Cuối cùng… nàng cũng trở về rồi…”
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ siết chặt lấy người trước mặt.
Một đêm mây mưa quấn quýt, kéo dài không dứt.
Sáng hôm sau, chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, một đạo thánh chỉ sắc phong đã được đưa tới Thanh Lương viện.
Hoàng thượng sắc phong ta làm Quý nhân, ban phong hiệu là Nhu.
Từ Mỹ nhân lên Quý nhân, chỉ sau một đêm, việc này chấn động toàn hậu cung.
Người đầu tiên không thể ngồi yên chính là Lan Quý phi.
Thánh chỉ vừa đến, người bên Lan Quý phi đã lập tức tới.
Là Hoàng ma ma đích thân dẫn người tới.
Hoàng ma ma là ma ma hồi môn theo Lan Quý phi nhập cung, cũng là tâm phúc được nàng tín nhiệm nhất.
Ngày ấy chính bà ta là người đưa thuốc cho ta, bảo ta hạ độc Du Tần.
Hoàng ma ma nghênh ngang bước vào viện, phía sau theo vài cung nữ.
Vừa thấy ta, bà ta không hề hành lễ, giọng điệu đầy cao ngạo:
“Quý phi nương nương có thưởng, Nhu Quý nhân còn không quỳ xuống tiếp chỉ?”
Ta bước lên hành lễ, Hoàng ma ma lạnh lùng nhìn ta, cầm lấy một vật từ khay mà cung nữ dâng lên, ném thẳng xuống chân ta.
Ta cúi đầu nhìn — là một chậu rửa chân.
“Quý phi nương nương nói rồi, Nhu Quý nhân giỏi nhất là rửa chân, thứ kiếm cơm này không thể vứt bỏ. Sau này còn có cơ hội rửa chân cho Hoàng thượng, dỗ cho tốt mà tranh sủng!”