Nhiếp Chính Vương Hôm Nay Cũng Ngại Ngùng

Chương 8



Tên hôn quân kia tung hứng cây roi ngựa, vẻ mặt dửng dưng.

"Một đêm thật hấp dẫn. Vậy thì hãy khiến cho nó thêm phần kịch tính."

Chỉ bằng một câu nói, hắn đã tàn nhẫn quyết định sinh tử của hai người.

Tiếng vó ngựa ầm ầm, cuốn theo khói bụi mịt mù.

Âm thanh xé rách da thịt vang lên ai oán, tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ trong nháy mắt khiến cả thế gian chìm vào im lặng.

Hai thân thể đầm đìa m.á.u tươi, đến nhận dạng cũng khó khăn, bị bọn thích khách vứt ra ngoài xe ngựa như vứt rác rưởi.

Ta và mẹ gắt gao ôm chặt lấy Thục phi, Hiền phi, lắng nghe tiếng gào khóc thảm thiết của họ.

Giọng nói lạnh lẽo của tên hôn quân vẫn vang lên.

"Phong Thanh Thù, trẫm đã từng nói, ngươi là người của trẫm.”

“Phong Thanh Thù, con chim bồ câu của trẫm đã bay mất rồi, ngươi hãy quay lại làm chim bồ câu của trẫm."

Những người khác chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói kỳ lạ đó của Triệu Minh Chiêu.

Nhưng ta lại cảm thấy ớn lạnh sợ hãi.

Hình ảnh con chim bồ câu bị xé xác, là cơn ác mộng ám ảnh ta trong giấc ngủ.

Nhưng đó là chuyện của kiếp trước, chứ kiếp này chưa từng diễn ra.

Triệu Minh Chiêu, tại sao hắn lại nói vậy?

 

Triệu Minh Chiêu không cho ta thời gian để suy nghĩ.

Phía sau hắn, bốn con ngựa bỗng xuất hiện, ở giữa, là vị lão thái sư đã nghỉ hưu từ lâu, nay đã ngoài tám mươi tuổi, bị trói chặt.

Lão thái sư đầy khí phách, liền nhổ thẳng vào mặt Triệu Minh Chiêu.

"Súc sinh! Năm xưa ta đã nói rằng, ngươi chính là sao chổi mang đến tai họa, là nhờ mẹ ngươi quỳ lạy van xin, mới giữ lại được mạng sống cho ngươi.

"Ngươi tàn sát trung lương, ngươi coi mạng người như cỏ rác, ngươi chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây!"

Triệu Minh Chiêu vẫn cười khẩy, chẳng mảy may bận tâm đến lời chửi rủa của lão thái sư.

"Xem ra lão thái sư miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy, trẫm đổi ý rồi. Không biết sau khi bị luộc chín, miệng lưỡi ấy có còn ngoa ngoắt như thế không?"

Luộc sống!

Ta chỉ từng đọc trong sách vở, chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này.

Ta vốn dĩ chỉ là một hồn ma c.h.ế.t đi từ kiếp trước.

Nếu nhiệm vụ thất bại, ta cũng chẳng qua lại trở thành ma mà thôi.

Nhưng bắt ta nhìn người sống bị hành hạ c.h.ế.t ngay trước mắt, ta thực sự không làm được.

Ta không chút do dự, bước ra khỏi xe ngựa, đứng thẳng giữa trận chiến.

"Triệu Minh Chiêu, ta nguyện làm chim bồ câu của ngươi, hãy thả những người khác ra."

Ta chưa bao giờ cho mình là người cao thượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng xem ra, ngoài ta ra, tất cả mọi người đều cho rằng ta thật vĩ đại.

Ngay cả lũ thích khách kia cũng lặng lẽ nhường đường cho ta.

"..."

Sao bỗng dưng lại có cảm giác bi tráng vậy.

Con đường quan đạo này tuy ngắn, nhưng ta cảm giác như mình đã trải qua cả một kiếp người.

Giờ phút này ta thực sự hối hận.

Giá như lúc dùng bữa tối, ta đừng bỏ quá nhiều thuốc mê vào thức ăn của người phủ Nhiếp chính vương.

Biết trước sẽ có kết cục như thế này, đáng lẽ ta nên tự mình uống thuốc mê mới phải.

Sắp phải c.h.ế.t rồi, trong lòng ta vẫn còn vướng bận một chuyện.

Đó chính là phu quân yếu đuối của ta, vị Nhiếp chính vương đang chờ ta trở về cởi trói.

Ôi, đến c.h.ế.t cũng không biết trên m.ô.n.g hắn có nốt ruồi son hay không.

Hy vọng sau khi biến thành hồn ma, ta có thể lén nhìn hắn tắm...

Hi hi, vậy chẳng phải ta sẽ trở thành con ma háo sắc trong truyền thuyết hay sao?

Trong đầu nghĩ những chuyện tào lao, ta nhịn không được, phì cười thành tiếng.

Có lẽ tên hôn quân Triệu Minh Chiêu cũng chưa từng gặp người nào như ta.

"Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?"

Hừ, sợ ư?

Từ khi biết âm phủ thực sự tồn tại, ta còn sợ gì nữa.

Ta xuống đó sớm, còn có thể tranh thủ làm ma đầu.

Đợi Triệu Minh Chiêu xuống địa ngục, ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận ra trò!

Triệu Minh Chiêu hình như bỗng thấy ta thú vị, bèn bước đến gần, định nâng cằm ta lên.

Đúng lúc đó, vài mũi tên cháy sáng rực xé tan màn đêm.

Một mũi tên trong số đó, bay thẳng đến ngay bên chân Triệu Minh Chiêu.

Phu quân yếu đuối của ta đứng giữa ánh lửa hừng hực, tay vẫn cầm chắc dây cung đang rung lên bần bật.

"Triệu Minh Chiêu, kẻ nào cho phép ngươi dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào nàng?"

Triệu Hoài Chi liên tục b.ắ.n tên, buộc Triệu Minh Chiêu phải lùi xa ta vài mét.

Ánh lửa bùng lên ngút trời, phản chiếu trong đôi mắt ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trên mắt Triệu Hoài Chi vẫn bị che bởi dải lụa mỏng manh kia.

Sợi lụa trên cổ hắn, buộc lỏng lẻo, kéo lê trên mặt đất.

Hắn khẽ cúi đầu, đưa sợi lụa ấy vào tay ta, giống như một con thú thuần phục, trung thành.

"Thanh Thù, ta rất ngoan, ta chưa từng tháo nó ra. Vậy nên Thanh Thù, nàng vẫn còn cần ta chứ?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com