Nhiếp Chính Vương Hôm Nay Cũng Ngại Ngùng

Chương 6



Rõ ràng là không ai tin.

Mãi đến bữa tối Triệu Hoài Chi mới xuống xe, môi sưng đỏ, hơi thở gấp gáp.

Trông hắn hệt như một đóa hoa lê nhỏ bị "giày vò" quá độ.

Điều này càng khiến mọi người tin vào suy đoán của mình.

Con gái Tướng quân và vị Vương gia yếu đuối, ai nhìn cũng phải khen một câu "xứng đôi vừa lứa".

Ta đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

Ngay cả cha ta, người vốn không thích xen vào chuyện bao đồng, cũng đến thở dài than ngắn.

"Con gái à, tướng công mới của con, thể lực kém quá!"

Nhị muội thêm mắm thêm muối: "Đúng vậy, đúng vậy, chắc sớm muộn gì cũng bị tỷ tỷ "chơi" chết!"

Nhị muội bị ánh mắt sắc lẹm của mẹ dọa cho chạy mất.

Mẹ đưa cho ta một bộ giáp vàng rồi nói: “Thù nhi, nếu con đã thích, vậy chúng ta cứ nuôi. Bộ giáp vàng này, con mặc cho Nhiếp chính vương đi!"

Giáp vàng là bảo vật gia truyền của Phong gia chúng ta.

Ngoại trừ hơi dày một chút, thì không có khuyết điểm nào.

Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, quả là vật phẩm tuyệt vời khi hành quân đánh trận.

Trên người ta đang mặc một bộ.

Khoan đã.

Vậy chẳng phải là?

Ta lặng lẽ cúi đầu nhìn mắt cá chân mình.

Ha, trách sao lại nói thịt ta vừa cứng vừa dai.

Thì ra tên nhóc đó cắn vào bộ giáp vàng của ta.

Nhưng ta không trúng độc, sao ta lại thấy choáng váng?

Nhị muội ta giãy nảy: "Nóng chứ sao! Thời tiết này mà mặc giáp vàng, tỷ không bị cảm nắng mới lạ! Khổ thân tỷ phu của ta, bị tỷ lừa rồi, chậc chậc, bị chiếm tiện nghi mà không biết..."

Lời muội ấy đến đây thì im bặt khi nhìn thấy Triệu Hoài Chi đang đi tới.

Triệu Hoài Chi đứng trong bóng tối bên đống lửa, không nhìn rõ biểu cảm.

Thực lòng mà nói, ta rất hổ thẹn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dù sao ban đầu ta cũng lấy cớ mình sắp c.h.ế.t mới "được" Triệu Hoài Chi.

Nếu không phải tưởng mình sắp chết,

Thì cho dù ta có mượn một trăm lá gan chó của cẩu Hoàng Đế, ta cũng không dám làm ra chuyện "ăn sống nuốt tươi" Nhiếp chính vương đâu.

"Triệu Hoài Chi, ta quên mất mình đang mặc giáp vàng, không phải cố ý..."

Ta bị hắn ôm chặt vào lòng.

Giọng nói Triệu Hoài Chi nghẹn ngào, mang theo sự trân trọng giống như mất đi tìm lại được.

"Ta tỉnh lại không thấy nàng, còn tưởng rằng, còn tưởng rằng nàng thật sự đã rời đi... Thanh Thù, ta chỉ cần nàng sống thật tốt, sống là được rồi."

Thật yếu đuối, thật mong manh, thật đáng yêu.

Ta mặc kệ Triệu Hoài Chi ôm, bàn tay nhỏ nghịch ngợm lại bắt đầu ngứa ngáy.

Ta rất muốn biết.

Trên m.ô.n.g Triệu Hoài Chi, rốt cuộc có nốt ruồi son hay không...

Tay ta lặng lẽ lần theo thắt lưng hắn.

Cho đến khi chạm đến một vật cứng cứng nhô lên giữa hai chân.

Hửm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái gì thế này?

Là thứ mà ta đang nghĩ sao?

Hắc hắc!

Vẻ mặt hưng phấn của ta, sau khi vén áo Triệu Hoài Chi lên, lập tức đông cứng.

Ta nói này!

Triệu Hoài Chi vì đề phòng ta, vậy mà lại khóa quần của mình lại!

 

Tình cảm nồng nàn cái khỉ gì.

Hừ!

Lòng tin giữa người với người đâu rồi?

Chỉ vậy thôi sao?

Ta mặc kệ Triệu Hoài Chi, tự mình đi canh gác.

Cẩu Hoàng Đế một đòn không trúng, chắc chắn sẽ còn những đòn tiếp theo.

Ta trút hết oán khí vì không được "sờ mó" lên đầu cẩu Hoàng Đế.

Cẩu Hoàng Đế đăng cơ, tuyển tú ba năm.

Lãng phí biết bao nhiêu năm tháng tuổi xuân của các nữ tử trong hậu cung.

Kiếp trước Thục phi làm như vậy, ta không hề bất ngờ.

Con người bị dồn vào đường cùng, tâm lý tự nhiên sẽ trở nên biến thái.

Nếu không có cẩu Hoàng Đế, giờ này ta chắc đang du ngoạn ở Dương Châu.

Hoặc là cùng cha ta chinh chiến sa trường.

Cho dù có nằm dài ở nhà cũng tốt hơn là thắp một ngọn đèn cung đình, đốt cháy tuổi thanh xuân, mong chờ một vị hoàng đế mà ta vĩnh viễn không thể với tới.

Tất cả đều tại cẩu Hoàng Đế!

Ta vẫn còn nhớ rõ khí thế ngút trời lúc mình rời khỏi địa phủ.

Ta quát lớn: "Cẩu hoàng đế, chịu chết đi!"

Hiển nhiên, nếu tên hôn quân ấy còn ngồi trên ngai vàng,

Gia tộc ta dù có tài giỏi đến đâu, cũng chẳng thể chống lại thiên tử.

Chỉ còn một cách duy nhất, đó là khởi binh tạo phản!

Cha ta nghe xong, kinh hãi lùi lại mấy bước, khó nhọc nuốt nước bọt: "Thù nhi, với trí lực của cha con mình, e rằng chưa ấm chỗ đã để mất giang sơn rồi!"

Cũng phải, cha ta chỉ giỏi việc chinh chiến, chứ trị vì thiên hạ thì nào có kinh nghiệm gì.

Xem ra, ông ấy cũng chẳng cho rằng lời nói của ta là tội đại nghịch bất đạo.

Xét cho cùng, cả nhà già trẻ đều sắp sửa về chầu Diêm Vương rồi, còn giữ lòng trung nghĩa ngu muội ấy, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t hay sao!

Mẹ ta bèn hiến kế: "Chi bằng chúng ta tìm một vị hoàng đế bù nhìn, dễ bề khống chế là xong chuyện!"

Quả là diệu kế!

Nhưng mà, chọn ai bây giờ?

Cả nhà ta đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Triệu Hoài Chi đang đứng kia, lòng đã có đáp án.

Người con út của tiên đế, thân phận danh chính ngôn thuận.

Tính tình ôn hòa, thương dân như con.

Dung mạo yếu đuối, dễ dàng... khụ, thể trạng có phần ốm yếu.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng còn ai thích hợp làm hoàng đế bù nhìn hơn Triệu Hoài Chi này.

Triệu Hoài Chi đáng thương, ngồi ôm chân ngắm trăng, nào hay biết số phận mình sắp bị thay đổi.

Bởi bè lũ quân sư Phong gia đã nhắm trúng hắn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com