“Dì Như Khiết, con bé là con gái của Anna..” Cố Hạnh Nguyên cười gượng gạo.
Dư Như Khiết ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt hồng hào của cô bé con, lông mày nhíu lại, khuôn mặt này, biểu cảm này khiến bà ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Không! Hạnh Nguyên...
cô bé là con gái cháu!”
Dư Như Khiết rất chắc chắn.
Cửu Cửu lập tức nở nụ cười xán lạn: “Woa, mẹ à, bà nội này giỏi quái”
Dư Như Khiết kinh ngạc hỏi: “Con...
con gọi bà là bà nội?”
“Ô, không gọi bà nội thì gọi là gì ạ?” Trong nhận thức của bé con, phụ nữ lớn tuổi hơn mẹ thì đều gọi là bà.
“Hạnh Nguyên...
con bé là..” Lời nói kinh ngạc của Dư Như Khiết còn chưa nói hết thì Cố Hạnh Nguyên đã ngất lời bà.
“Dì Như Khiết!” Cô nhíu mày, thở dài một hơi, vô thức ôm chặt nhóc con, nhìn vào mắt Dư Như Khiết: “Đúng thế”