- Đúng là đang tiến hành đàm phán nhưng người chủ trì là Phó sảnh Triệu, hẳn là anh còn nhớ ông ta, lần đầu tiên đến Thất Xử anh cũng gặp qua rồi.
Mạc Ngôn gật đầu:
- Tôi nhớ nhưng tốt xấu ông ta cũng là một lãnh đạo sao lại xuất trận?
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không có cách gì, y là một đàm phán viên đặc biệt Triệu Việt phải chỉ ra, ngoài ông ta ra Triệu Việt không đối thoại với ai khác.
- Đã đến rồi, tình huống trước mắt còn chưa rõ, hay là đi quan sát một chút rồi nói tiếp…
Trong lòng hắn rất rõ, lúc này không có khả năng như lần trước, tiếp tục làm một hiệp sĩ Bóng Đêm cho dù hắn có đồng ý thì điều kiện cũng không cho phép. Lần trước có màn đêm che dấu còn lần này rõ là ban ngày hơn nữa còn có cảnh sát theo dõi hắn có tâm mà vô lực.
- Đi thôi, chúng ta đi lên tôi có mấy vấn đề cần anh phân tích giúp một chút…
- Tôi biết là anh không nhịn được… Nhưng dù sao anh cũng là cố vấn, không được lãnh đạo bộ chỉ huy phê chuẩn thì tôi không có quyền cho anh vào hiện trường.
Mạc Ngôn nhíu mày nói ngắn gọn:
- Cô nên biết, tôi tới đây là để giải quyết vấn đề. Nếu không cho tôi vào tôi muốn cũng không giúp được…
- Được rồi, được rồi, tôi chỉ sợ anh không nhịn được. Anh chờ một lát để tôi nghĩ cách.
Đang nói thì bỗng cánh cửa của bộ chỉ huy mở một nhóm người từ trong đó đi ra.
Người dẫn đầu trông khá khôi ngô, khoảng 60 tuổi, bước đi rất dài, ngoài sự thản nhiên ra thì rõ ràng là một tác phong của quân nhân.
Theo sau ông ta là Trưởng phòng Trịnh, đều cà vạt nghiêm túc như nhau. Có hai người khác đi phía sau nhìn bô dạng của họ hẳn là đại đội đặc công của Tỉnh Sảnh.
Nói xong ông ta quay người đi nhanh xuống lầu.
Gồm có cả Mạc Ngôn, tất cả mọi người bị câu cậu đi theo tôi của cục trưởng Mã làm cho hồ đồ.
Đỗ Tiểu Âm khoát tay nói:
- Anh có biết Mã Sảnh không?
Mạc Ngôn cũng thấy lạ. Lắc đầu nói:
- Không biết, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc này những người khác nhìn Mạc Ngôn ít nhiều cũng có sự thay đổi… Hắn đơn giản chỉ là cố vấn kĩ thuật của Thất Xử, thuốc về thảo dân bên ngoài, cho dù có chút công lao nhưng cũng không thể được ông chủ coi trọng như thế. Trừ khi người thanh niên này có quen biết ông ta từ trước, hơn nữa chắc là bậc con cháu thân mật.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Bất kể là có biết hay không có thể vào hiện trường là được rồi, đi thôi.
Mạc Ngôn gật đầu đi theo sau Đỗ Tiểu Âm xuống lầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.