Nhất Niệm Thành Hư

Chương 2



Tỷ tỷ trở về.

Một năm chu du, nàng mang về một công tử tiêu sái, dung nhan tuấn tú, tính tình phóng khoáng.

Nàng dẫn người ấy đến bái phỏng phu thê ta, còn mang theo lễ vật hậu hĩnh.

Giang Chiêu vẫn như cũ, cung kính nhã nhặn, chu đáo tiễn khách.

Tỷ tỷ nhìn hắn, bật cười nhẹ:

“Ngươi thành thân rồi mà vẫn chẳng thay đổi, vẫn cứng nhắc như thuở trước.”

Hắn chỉ nhíu mày, không đáp.

Đêm ấy, hắn vào tẩm phòng, chậm rãi vuốt tóc ta, giọng khẽ khàng vang lên:

“Tống Du, ta và nàng là phu thê, cũng nên tròn đạo phu thê.”

Đó là lần đầu tiên, hắn thật sự chạm vào ta.

Sáng hôm sau, hắn tự tay vẽ mày cho ta.

Lòng ta hoan hỉ, cảm thấy đã thật sự bước vào lòng hắn.

Ta kể chuyện trong phủ, kể về chú chó nhỏ nay đã biết giữ nhà, kể về tiên sinh khen ngợi chữ ta viết ngày càng đẹp.

Kể rằng bà bà đã giao cho ta nửa phần gia vụ, ta chưa từng phạm sai.

Giang Chiêu lặng lẽ nghe, lúc vẽ xong, đặt bút xuống, nhìn ta:

“Lời lẽ quá nhiều, mất đi vẻ trầm ổn. Nàng là chủ mẫu, nên giữ nghiêm cử chỉ.”

Tim ta khựng lại.

Giang Chiêu không thích ta nói nhiều.

Sau này… ta sẽ không nói nữa.

Tỷ tỷ hồi phủ, chẳng mấy ngày đã thường lui tới Giang phủ, phần lớn là cùng vị thiếu hiệp kia đồng hành.

Ba người họ thường cùng nhau dạo chơi, đến tận lúc chiều tà, Giang Chiêu mới một mình trở về phủ.

Từng có lần, tỷ tỷ ngỏ ý muốn dẫn ta cùng đi. Nhưng Giang Chiêu chẳng chần chừ, chỉ nhàn nhạt đáp:

“A Du còn phải xử lý công việc trong phủ, khó lòng phân thân.”

Hy vọng le lói trong ta lập tức tắt ngấm, nhưng ngoài mặt vẫn gượng mỉm cười, dịu giọng đáp lời tỷ tỷ:

“Ừm, muội còn chút việc phải làm, không tiện ra ngoài.”

Tỷ tỷ lập tức bĩu môi, giả bộ trách móc:

“Các ngươi là đang ám chỉ ta nhàn rỗi vô sự hay sao?”

Vị thiếu hiệp nọ cười cợt, lời lẽ chẳng nể nang:

“Hóa ra nàng cũng tự biết à?”

Hai người ngươi tới ta lui, cười nói đùa giỡn, Giang Chiêu đứng bên cũng lộ ý cười nơi đáy mắt, dịu dàng nhìn tỷ tỷ, trầm giọng nói:

“Không phải ta có ý đó.”

Ba người cùng rời đi, để lại một mình ta đứng nơi hành lang gió lộng, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ khuất dần cuối lối.

Tỷ tỷ hoạt bát như gió xuân, bước đi giữa hai người, mỗi cử chỉ đều tự nhiên hài hòa, như vốn dĩ nên là một phần trong khung cảnh ấy.

Ta cứ đứng như vậy, ánh mắt chẳng rời, mãi đến khi bóng dáng họ biến mất sau cánh cổng, ta mới chậm rãi thu lại tầm nhìn.

Một giọt nước không biết từ bao giờ rơi xuống, chậm rãi lăn khỏi mi mắt.

Hóa ra, trong mắt Giang Chiêu… không phải nữ tử nào cũng cần phải trầm ổn.

Hắn từng khuyên ta phải nghiêm trang, phải điềm tĩnh, nhưng trước tỷ tỷ lí lắc vô tư, hắn lại chẳng lấy đó làm điều.

Giây phút ấy, ta chợt ao ước được như tỷ tỷ – sống một đời tự do tùy tâm, nói cười không câu thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không, phải nói là… ta đang đố kỵ.

Tiên sinh từng giảng:

“Kẻ vì lòng ghen ghét mà sinh tâm đố kỵ, ấy là si mê ngu muội. Phận nữ nhi đã gả làm thê, phải lấy nhu thuận làm đầu, tâm không được rối loạn, bằng không tất gây họa cho gia môn.”

Ta biết vậy. Biết rõ, nhưng trong lòng lại đau đến nghẹt thở, như có ai dùng tay lạnh bóp nghẹn trái tim, từng chút, từng chút một nghiền nát.

Ta không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau ấy.

Đội khăn mỏng, ta rời khỏi hậu viện Giang gia, chân bước theo vô thức, chẳng hay đường dẫn lối về đâu.

Chốn này, tuy chỉ ở chưa bao lâu, nhưng là nơi có phụ mẫu ta – là nơi ta còn cảm thấy mình thuộc về.

Mẫu thân đang thưởng hoa nơi tiểu viện, vừa trông thấy ta, thần sắc vui mừng lập tức vụt tắt, thay vào đó là đau xót hiện rõ nơi đáy mắt:

“Du nhi, sao lại thế này?”

Ta buông rơi màn che, nhào vào lòng người. Nước mắt kìm nén bao lâu rốt cuộc cũng trào ra, từng giọt, từng giọt, như suối nguồn vỡ đê.

Tựa như tìm được nơi nương náu, ta nghẹn ngào thốt lên:

“Nương, tỷ tỷ hồi phủ, thường xuyên đến tìm Giang Chiêu…”

“Câm miệng.”

Thanh âm mẫu thân đột ngột trầm xuống. Người ra hiệu cho hạ nhân lui đi, ánh mắt nghiêm khắc như gió bấc thổi qua, lạnh lẽo mà xa cách:

“Không được nói tỷ tỷ như vậy.”

Ta ngỡ ngàng nhìn người:

“Nhưng con... con chưa nói điều gì cả...”

Người vẫn trầm mặt, thần sắc đề phòng, chẳng khác nào đang đối mặt với kẻ địch:

“Nàng là tỷ tỷ con, là cốt nhục tương liên, sao con có thể khởi tâm bất chính? Giang Chiêu là trượng phu con, nếu hắn không để tâm đến con, con nên tự suy xét làm thế nào khiến hắn đổi ý, chứ không phải trách móc tỷ tỷ. Tỷ tỷ con vốn thẳng thắn, rộng rãi, nhiều chuyện không để bụng, nhưng…”

Thanh âm mẫu thân dần trở nên xa vắng, tựa như tiếng ong vo ve bên tai. Ta không nghe rõ nữa, cũng không muốn nghe thêm.

Không rõ người hỏi ta khi nào, chỉ biết bản thân gật đầu như cái máy.

Người là mẫu thân ta, cũng là mẫu thân của tỷ tỷ.

“Du nhi, mẫu thân hy vọng các con đều tốt. Nếu cứ nuôi dưỡng những suy nghĩ hoang đường, chỉ e tình tỷ muội rồi cũng sẽ tan thành mây khói.”

Người sai người đưa ta hồi phủ.

Bà bà trách ta tự ý hồi môn, phạt ta đến từ đường quỳ gối thỉnh tội với liệt tổ liệt tông, hỏi ta đã bị uất ức nơi nào.

Ta ngồi trên bồ đoàn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn chẳng nghĩ được điều gì.

Trời dần về tối, hàn ý từng đợt xâm chiếm, tứ chi cũng dần tê dại.

Lúc ấy ta mới nhận ra, bản thân đã ngẩn người quá lâu.

Giang Chiêu bước vào, hành lễ với tổ tiên, đoạn cúi đầu nhìn ta.

Chúng ta lặng lẽ đối diện. Một cái chớp mắt khiến đôi mắt đau buốt như có bụi rơi vào.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta toan đưa tay dụi mắt, nhưng cổ tay liền bị hắn giữ chặt.

Hắn quỳ xuống trước mặt, ánh mắt chuyên chú dò xét, hơi thở thanh lãnh vờn quanh:

“Khóc rồi à?”

Hắn hơi nheo mắt, mày khẽ nhíu lại, giọng nói có phần ngờ vực:

“Chỉ vì hôm nay ta không mang nàng ra ngoài cùng sao?”

Ta cúi mắt, giọng khàn khàn:

“Coi như vậy đi.”

Giang Chiêu siết nhẹ tay ta, ngữ điệu đột ngột lạnh lùng:

“Tống Du, nếu chỉ vì chuyện cỏn con như thế mà nàng tính toán so đo, thì thật uổng phí tâm ý ta dành cho nàng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com