Yến Kỳ đem cho ta một con ch.ó lớn, nói là để giữ nhà, bởi hắn sắp rời đi, trở về với gió bụi giang hồ.
Ban ngày, ta cột con ch.ó dưới gốc cây cạnh quán. Nó thường lười biếng nằm dài, mắt lim dim, trông chẳng có vẻ gì hung hãn.
Thế nhưng chó này biết người biết ta, đối với khách nhân thì hiền hòa, nhưng hễ có kẻ đến sinh sự, liền gầm gừ như hổ dữ. Là con ch.ó trung thành, ngày nào ta cũng hầm xương thưởng cho nó.
Một ngày nọ, Tống mẫu ghé qua. Bà đứng rất lâu trước quầy, ngập ngừng rồi mới cất lời:
“Dao nhi… lại để thư rồi rời đi. Đã lâu không về phủ. Nếu con có nghe được tin tức gì, nhớ báo cho ta một tiếng.”
Ta đang vớt sủi cảo cho khách, đi ngang qua chó lớn liền đá nhẹ chân nó một cái.
Nó lập tức sủa vang về phía Tống mẫu, khiến bà giật nảy mình, tay ôm n.g.ự.c lùi lại mấy bước. Nhưng bà không rời đi, chỉ chần chừ một hồi rồi nói tiếp:
“Giang Chiêu… dường như thân thể không ổn, làm việc gì cũng chậm chạp, không còn như trước nữa.”
Tay ta khựng lại, ký ức về thiếu niên phong tư thanh lãnh năm xưa chợt ùa về trong tâm trí.
Nhưng thời thế đã đổi, lòng người cũng đổi thay.
“Dao nhi và con, đều là nữ nhi của ta. Dao nhi nay bặt vô âm tín, ta chẳng thể yên lòng. Còn con, một mình đơn độc, cũng khiến ta canh cánh. Về đi, theo ta trở về nhà.”
Ta không đáp lời. Nếu trở về, ta sẽ lại vướng vào vòng lặp không dứt của quá khứ. Mà ta không muốn, cũng không thể để vết xe cũ nghiền nát bản thân một lần nữa.
Tống mẫu đi một mình, cũng lặng lẽ rời đi một mình, để lại sau bếp ít bạc cùng một cỗ xe ngựa có dấu ấn Tống phủ.
Bà nói, nếu một ngày nào đó ta muốn quay về, bà sẽ lập tức đưa ta về.
Vài ngày sau, trước quầy lại xuất hiện một người khách trầm mặc.
Ta chẳng rõ hắn đến từ khi nào, chỉ biết rằng: ta mở quầy, hắn có mặt; ta thu hàng, hắn liền rời đi.
Giang phụ, Giang mẫu từng nhiều lần đưa hắn đi, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại quay về ngồi trước quán ta như cũ.
Hắn rất ít nói. Ta lên tiếng, hắn lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới thấp giọng đáp lời.
Lúc đầu, ta từng ngờ hắn cũng như Tống Dao, giả vờ đáng thương để gây chú ý.
Nhưng rồi lại nghĩ, Giang Chiêu không phải người như thế.
Ta đặt trước mặt hắn một bát sủi cảo nóng hổi, tự mình ngồi xuống đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người trước mắt, là kẻ dù bị cơn mưa vùi dập vẫn nâng ô che chắn, cẩn thận ôm lấy con ch.ó ướt sũng, chẳng màng y phục dính đầy bùn đất.
“Ăn đi.”
Ánh mắt hắn dõi theo ta không rời.
Ta đan tay, hạ giọng, bắt chước thanh âm lãnh đạm của hắn thuở trước:
“Chàng phải có chủ kiến của riêng mình.”
Giang Chiêu vẫn bất động, ánh nhìn đen sâu như mực.
“Ta đã nghe rồi. Những lời chàng từng nói, ta đều nhớ kỹ, nhất là câu ấy—là lần đầu tiên chàng dạy ta điều gì đó đúng đắn.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Chàng nói phải. Ta có lựa chọn của riêng mình, và ta sẽ không thay đổi.”
Ta nhìn sâu vào mắt hắn, từng lời như đinh đóng cột:
“Cuộc sống hiện tại, ta rất thích. Chàng không thể làm ta thay đổi.”
Giang Chiêu im lặng hồi lâu. Khi ta đã mất kiên nhẫn, định đứng dậy rời đi, chợt nghe hắn khẽ nói:
“Được.”
Ta khựng lại, nhìn hắn ngạc nhiên.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ tĩnh lặng như mặt hồ, rồi một giọt lệ nhẹ lăn xuống gò má.
Từ hôm đó, Giang Chiêu không còn xuất hiện trước quầy nữa.
Quán nhỏ vẫn người ra kẻ vào, tấp nập như thường.
Con chó lớn mỗi ngày cùng ta mở hàng, rồi lại đưa tiễn khi trời ngả bóng chiều.
Yến Kỳ vẫn tới rồi đi, đi rồi lại tới. Mỗi lần về, đều kiểm tra chó lớn, ăn một bát sủi cảo, nói đôi câu rồi lại khuất bóng.
Láng giềng trong phố thân thiện, người người tương trợ.
Không còn bị đánh mắng, không còn là thê tử của Giang Chiêu, không còn phải gửi gắm hỷ nộ ái ố vào kẻ khác.
Ta vốn sinh ra không có cố hương, nơi nào khiến lòng an định, nơi ấy là nhà.
Đường đời gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng may mắn thay, ta đã tìm được chốn dừng chân của chính mình.