Giường trong cung quả nhiên khác biệt, êm ái đến độ ngủ cũng thấy ngon hơn hẳn.
Khi ta tỉnh giấc, Tạ Trầm đã thượng triều từ sớm.
Ta vừa xì xoụp bát canh gà ác hầm với cả trăm loại đông trùng hạ thảo và nhân sâm, vừa lau m.á.u mũi, vừa nghe thị nữ thân cận Tiểu Thúy ghé tai thầm thì.
“Nương nương, nghe đồn hôm nay Bệ hạ… hình như thần trí có chút bất ổn ạ.”
“Ồ? Bất ổn ra sao, kể ta nghe.”
“Nghe nói sáng nay, vừa bước vào điện Kim Loan, Bệ hạ còn chưa đợi các đại thần khấu đầu vạn tuế đã mặt mày tươi rói như hoa nở mùa xuân, cất giọng: ‘Các khanh làm sao biết được trẫm và Hoàng hậu đã tâm đầu ý hợp từ lâu?’”
Nàng kể lại một cách đầy hào hứng:
“Cả triều văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không một ai dám ho he tiếng nào. Cảnh tượng lúc ấy, quả thực… đặc sắc vô cùng!”
Ta suýt nữa thì phun hết ngụm canh gà trong miệng: “Tối qua ngươi có bỏ gì vào trà của hắn không đấy?”
Tiểu Thúy lại còn ra chiều suy nghĩ nghiêm túc.
“Đâu có đâu tiểu thư, nô tỳ chỉ làm theo lời người dặn, cho vào nửa phân Mông Hãn Dược thôi… Ưm… ưm…”
Ta vội bịt miệng con bé lại. Được rồi, đừng nói nữa!
Uống xong bát canh gà, m.á.u mũi ta lại thi nhau tuôn.
Ta thầm nghĩ, tối nay nhất định phải dặn Ngự Thiện Phòng làm vài món thanh đạm, bổ huyết mới được.
Rảnh rỗi chẳng có việc gì, ta quyết định kéo Tiểu Thúy ra ngoài dạo chơi.
Giờ ta là Hoàng hậu rồi cơ mà! Hoàng cung này chẳng phải cũng là nhà của ta sao? Đi loanh quanh một chút, cũng là chuyện thường tình.
Ngự Thư Phòng… chắc là ta có thể vào được chứ?
Vừa đặt chân vào Ngự Thư Phòng, ta đã thấy Tạ Trầm đang được một tiểu thái giám dâng trà.
“Ngươi thấy chiếc lót hài này của trẫm có đẹp không? Là Hoàng hậu tự tay thêu cho trẫm đấy!”
Ta đứng bên ngoài nghe mà còn thấy hoang đường!
Cách cả lớp hài thì nhìn thấy được cái gì cơ chứ!
Hơn nữa, ta có tự tay thêu cho hắn cái gì đặc biệt đâu.
Nam nữ thành thân, chẳng phải đều cần tín vật định tình hay sao? Ta chỉ chọn bừa việc nhẹ nhàng nhất, tiện tay khâu một chiếc lót hài qua quýt cho xong chuyện.